Đã mấy tháng không gặp, Ngụy Vô Nhai đen đi không ít nhưng lại trông có tinh thần hơn trước, bước đi cũng trông chắc chắn và mạnh mẽ hơn.
Trước kia, Ngụy Vô Nhai cũng rất chú trọng đến cách ăn mặc, cả người quần áo vải thô luôn sạch sẽ.
Nhưng lúc này Ngụy Vô Nhai đi chân trần, ống quần xắn lên quá đầu gối, vạt áo dài được nhét vào cạp quần, bám đầy bùn đất.
“Tiên sinh trở về lúc nào vậy?” Ngụy Vô Nhai lau tay vào quần áo, hỏi.
“Nguy tiên sinh, không phải ông cũng sống ở đây đấy chứ?” Kim Phi ngạc nhiên hỏi lại.
Mặc dù không cố ý công khai, nhưng y trở về, đó là một tin tức lớn trong làng, đứa trẻ vừa mới học nói cũng biết Kim Phi trở về, thế mà Ngụy Vô Nhai lại không biết.
“Mấy ngày nữa lúa sẽ trổ bông, ta ở đây để quan sát.”
Ngụy Vô Nhai hỏi: “Đúng rồi tiên sinh, vừa hay ta có chuyện muốn thương lượng với ngài.”
“Ông nói đi”, Kim Phi cũng nghiêm túc trở lại.
“Mấy ngày này lúa sẽ trổ bông, nhưng gần đây không có gió, nếu như thời điểm lúa trổ bông không có gió, chúng ta sẽ phải thụ phấn nhân tạo. Với mấy chục mẫu lúa như vậy, ta và Lão Điền cùng với người nhà của chúng ta, sợ rằng không kịp, ta muốn mượn vài người bên chỗ ngài.” Ngụy Vô Nhai nói.
Việc thụ phấn cho cây lúa thông thường đều dựa vào gió, không cần sự can thiệp của con người, nhưng ruộng thí nghiệm bên này của Ngụy Vô Nhai là để nuôi cấy giống lúa lai, đặc biệt còn để sản xuất hạt giống nên cần sự can thiệp của con người để tiến hành thụ phấn.
Đây cũng là bước quan trọng nhất để lai tạo giống lúa lai.
Thời gian lúa trổ bông rất ngắn, ruộng thử nghiệm lại có đến mấy chục mẫu, chỉ hy vọng vào người của hai nhà Ngụy Vô Nhai và Lão Điền thì chắc chắn không kịp.
Kim Phi luôn chú trọng nông nghiệp, y kì vọng rất lớn đối với giống lúa lai.
Kim Phi không chút do dự gật đầu nói: “Ông cần bao nhiêu người cứ nói, dù phải tạm dừng công xưởng, ta cũng tìm người đến cho ông!”
“Không đến nỗi như vậy, Ngụy Vô Nhai cười nói: “Ta và Lão Đàm đã tính toán, chỉ cần khoảng 20 đến 30 người đến giúp là được!”
Ông ấy cũng biết trong làng bây giờ đang thiếu người, nên cũng không yêu cầu nhiều người.
“Được, ta về sẽ nói một tiếng với Phi Phi, lúc nào ông cần người, trước một ngày sắp xếp người đi tìm cô ấy là được."Kim Phi trả lời.
“Được/ Ngụy Vô Nhai cũng không khách sáo, ngay lập tức đồng ý: “Có cô nương ở núi Thiết Quán giúp đỡ, ta cũng yên tâm!”
Mặc dù đợt nữ công nhân đầu tiên của núi Thiết Quán, hiện giờ có hơn một nửa đã làm nữ binh nhưng núi Thiết Quán vẫn là biểu tượng của lòng trung thành, mỗi ngày trên núi đều tiến hành công tác giáo dục tư duy, bầu không khí rất tốt.
Nói đến giống lúa lai, đây được coi là một hạng mục bí mật, Ngụy Vô Nhai ban đầu cũng muốn tìm núi Thiết Quán giúp đỡ, coi như là có chung ý tưởng với Kim Phi.
“Nguy tiên sinh, tại sao nhìn những mảnh ruộng lúa này lại khác nhau?”Kim Phi chỉ vào ruộng lúa hỏi.
Ruộng lúa trước mắt có khoảng năm, sáu mảnh nhưng chiều cao của cây lúa có sự chênh lệch lớn, màu sắc cũng có sự khác biệt.
“Chủng loại không giống nhau, tất nhiên trông cũng khác nhau.”
Ngụy Vô Nhai chỉ vào ruộng lúa và giới thiệu cho Kim Phi: “Hai mảnh bên này là giống lúa gốc của Xuyên Thục chúng ta, còn ba mảnh kia là các loại giống khác nhau đến từ Giang Nam, mảnh to ở phía xa kia đều là lúa nước L mà năm ngoái đội viên chinh mang về.
Tiên sinh hông phải nói rằng lúa nước L có năng suất cao và chu kì chín sớm hay sao, vì vậy ta trồng nhiều thêm một ít, chuẩn bị để sản xuất ra nhiều hạt giống một chút.
Nếu như sản lượng năm nay cao, thì khoảng năm sau có thể triển khai mở rộng bước đầu ở Kim Xuyên rồi!”
Lương thực đối với người dân mà nói là quan trọng nhất, dân ăn không no sẽ gây chuyện, lúc đó có nói cái gì cũng vô dụng.
Để cho người dân ăn no bụng, là nội dung công việc lớn nhất của Kim Phi bây giờ, cũng là điều y mong đợi nhất.
Để cho Ngụy Vô Nhai nuôi trồng những giống tốt, chính là vì điều này, cũng như việc phái thuyền số hiệu Thái Bình vượt đại dương đi tìm lục địa mới.
Cả hai công việc này đều đòi hỏi một lượng lớn thời gian, và tỉ lệ thành công khá thấp, vì vậy Kim Phi lại đẩy mạnh hoạt động đánh bắt và tìm kiếm rong biển ở Đông Hải.