Trong phần giới thiệu, Lý Địch không tránh khỏi phóng đại một số sự thật, khiến Nathan nghe xong thì sửng sốt trong giây lát.
Sau khi giới thiệu một số nhà xưởng ở Trường Xà Câu thì khinh khí cầu cũng hạ cánh.
Các quan viên do Thiết Thế Hâm cử đến vội vàng đến chào hỏi Lý Địch và nói: "Lý đại nhân vất vả rồi, hạ quan Mã Vạn Lâm theo lệnh của Thiết đại nhân đến nghênh đón tiên sinh!”
Lý Địch hỏi: “Thiết đại nhân có gì phân phó sao?”
Thật ra, trước khi Mã Văn Lâm đến Thiết Thế Hâm cũng không nói gì, chỉ yêu cầu ông ta đại diện viện Khu Mật đến chào đón Lý Địch.
Trước khi Mã Vạn Lâm đến Xuyên Thục đã từng làm huyện lệnh ở Giang Nam, tuy bị cách chức vì không muốn hối lộ cấp trên nhưng ông ta cũng đã từng được rèn luyện trong giới quan trường nên sau một lúc bối rối, ông ta đã hiểu ý tứ từ lời nói của Lý Địch.
Vì vậy, ông ta làm theo lời của Lý Địch nói: "Thiết đại nhân nói Lý đại nhân đã trở về, mời Lý đại nhân đi một chuyến đến viện Khu Mật để giao nhận một số công văn.”
"Được, ta biết rồi!" Lý Địch hài lòng gật đầu, sau đó chỉ vào Nathan nói: "Đây là Nathan, sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ, hãy sắp xếp một nơi để ở, không được chậm trễ!"
“Vâng!” Mã Vạn Lâm vội vàng gật đầu.
Lý Địch lại nhìn về phía Nathan: “Ta phải đến viện Khu Mật giao nhận một số công văn, ngươi và Mã đại nhân về quán trọ nghỉ ngơi đi, có được không?”
“Vậy khi nào ta mới có thể gặp quốc sư đại nhân?” Nathan hỏi.
“Quốc sư đại nhân bận rộn nhiều việc, bình thường ta cũng không dễ gặp được, làm sao có thể tìm với biết khi nào ngài ấy có thời gian?”
Lý Địch nói: “Nhưng sau khi ta đến viện Khu Mật giao nhận công văn, viện Khu Mật chắc chắn sẽ báo cáo cho quốc sư đại nhân, sau khi quốc sư đại nhân bớt chút thời gian thì có lẽ chừng mấy ngày nữa sẽ gặp các ngươi!”
Nói xong, cậu bé cùng đoàn tùy tùng rời đi mà không đợi câu trả lời của Nathan.
Nathan rất muốn đi cùng Lý Địch, nhưng nhìn thấy cậu bé đã đi xa nên chỉ có thể dẫn theo đoàn tùy tùng đi theo Mã Vạn Lâm về quán trọ.
Khi đến phòng trực ở sân bay, Lý Địch lập tức cho người lấy ngựa chạy nhanh về phía làng.
Còn cách nhà Kim Phi hơn mười mét, Lý Địch nhìn thấy Kim Phi cùng Cửu công chúa đang đợi ở cửa.
Lý Địch hanh chóng thắt dây cương, nhảy xuống ngựa và bước nhanh về phía Kim Phi.
Khi còn cách Kim Phi vài mét, cậu bé quỳ xuống một chân và nói: " Hồng Lư Tự Thiếu Khanh - Lý Địch kính chào bệ hạ, kính chào tiên sinh!”
"Mau đứng lên! Mau đứng lên!" Kim Phi tiến lên hai bước, kéo Lý Địch đứng dậy: "Không phải ta đã nói Đại Khang không có nghỉ lễ quỳ gối rồi sao? Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, ta sẽ trừ lương của ngươi!”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
“Bệ hạ và tiên sinh đích thân thân chờ ở cửa, Địch Địch rất cảm kích!" Lý Địch Địch xúc động nói.
"Ngươi liều mạng đến cao nguyên đàm phán, là đại công thần của Đại Khang chúng ta. Nếu không phải Vũ Dương nói sứ giả cao nguyên đến, ta đến sân bay không thích hợp thì nhất định ta sẽ đến sân bay đón ngươi!”
Kim Phi kéo vai Lý Địch để cậu bé đối mặt với y: “Đến đây, để ta xem vết thương của ngươi như thế nào rồi?”
Kim Phi nhìn Lý Địch từ trên xuống dưới, lông mày không khỏi nhíu lại.
Tia cực tím trên cao nguyên rất mạnh, khuôn mặt của Lý Địch bị phơi đến mức đen vô cùng.
Hơn nữa, lúc mới lên cao nguyên chắc hẳn khá lạnh, trên mặt có mấy mảng da khác lạ, rõ ràng là bị tổn thương do giá rét.
Trên người cậu bé không có vết thương nào, khi Tiểu Ngọc báo cáo nói trên đầu cậu có băng bó nhưng hiện giờ đã không còn, có lẽ trên đường về đã bị tháo ra.
Nhưng Kim Phi lại nhìn thấy trên đầu cậu bé có một mảnh tóc dính vào nhau, chắc chắn là do máu đông lại.
Ngoài ra còn có vết xước ở phía bên trái của khuôn mặt.
Lý Địch chỉ là thiếu niên, vẫn còn là một đứa trẻ trong mắt Kim Phi, giờ đây cậu bé biến thành như vậy, Kim Phi cảm thấy hơi đau lòng cũng có chút tức giận.
“Việc này là do bộ lạc Thương Ưng làm ra sao?” Kim Phi lạnh giọng hỏi.