Trên thực tế, các mưu sĩ đã đoán đúng, lần này Kim Phi chỉ mang theo đội cận vệ của bản thân đến núi Thiết Quán.
Chỉ là thời điểm thì không giống với tính toán của mưu sĩ.
Theo kế hoạch của các mưu sĩ, tử sĩ sẽ được chia làm hai nhóm, một nhóm sẽ leo vách núi lên núi Thiết Quán và hạ độc để ngụy tạo ngộ độc thực phẩm, trong khi một nhóm người khác sẽ mai phục trên đường núi.
Dựa trên sự quan tâm của Kim Phi đối với núi Thiết Quán, một khi biết tin nữ công nhân bị đầu độc trên diện rộng, rất có thể y sẽ đưa Ngụy Vô Nhai đến càng sớm càng tốt.
Khi y đi ngang qua, tử sĩ nằm mai phục trên đường núi sẽ tiến hành ám sát.
Nơi này cách làng Tây Hà và núi Thiết Quán mấy dặm, cho dù Kim Phi lập tức phóng ra mũi tên lệnh thì đến khi nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà và núi Thiết Quán phản ứng lại và cử người đến cứu viện ngay lập tức thì nhanh nhất cũng mất hơn mười phút.
Mười phút là đủ để tiểu đội ám sát động thủ!
Đó là một kế hoạch hay, nhưng kết quả bọn họ còn chưa đầu độc thì Kim Phi đã đến.
Điều này làm cho những tử sĩ trở tay không kịp.
“Kế hoạch không theo kịp biến hoá, hiếm khi Kim Phi mới đến núi Thiết Quán một lần, chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội!"
Tử sĩ cao nói: “Hơn nữa, hạ độc có thể khiến Kim Phi cảnh giác, đến lúc đó nếu y dẫn theo một đám nhân viên hộ tống đến thì cơ hội duy nhất của chúng ta
sẽ không còn nữal
Lần này y tự mình tới đây, hoàn toàn không chuẩn bị trước, như vậy thì xác suất thành công của chúng ta cũng cao hơn, hiểu chưa?”
“Điều này cũng đúng!” tử sĩ lùn gật đầu nhẹ: "Ta đi thông báo cho các huynh đệ chuẩn bị!"
“Đi đi” tử sĩ cao nói: “Không biết Kim Phi đến núi Thiết Quán để làm gì, lúc nào cũng có thể quay về, bảo mọi người hãy cố gắng đi nhanh một chút, nhớ mang hết lựu đạn và nỏ cầm tay theo nhé.”
"Vâng!" tử sĩ lùn đồng ý rồi quay người đi vào rừng.
Tử sĩ cao cũng lùi lại vài bước và trốn vào bụi rậm.
Đến giữa trưa, tử sĩ lùn cùng bảy tên tử sĩ từ trong rừng đi ra.
Tất cả họ đều được ngụy trang, ngay cả khi khinh khí cầu bay qua đầu họ cũng không thể phát hiện ra họ.
Tử sĩ cao bắt chước tiếng chim kêu, đám tử sĩ ngay lập tức vây xung quanh hắn.
“Đại ca, Kim Phi vẫn chưa quay về chứ?” tử sĩ lùn hỏi.
“Chưa”, tử sĩ cao lắc đầu, sau đó nhìn về phía những tử sĩ khác: “Đều mang hết lựu đạn và nỏ cầm tay theo rồi chứ?”
“Mang rồi!” Những tử sĩ lần lượt giơ vũ khí trên thắt lưng lên.
“Tốt lắm," tử sĩ cao bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ: “Đinh Tam, Đinh Tứ, Đinh Ngũ, Đinh Lục bốn người các ngươi đi về phía đối diện, những người khác thì ở bên đường, mỗi người tìm chỗ trốn cho bản thân!
Đợi khi Kim Phi đi ngang qua, hãy coi tiếng hét của ta làm tín hiệu, Đinh Tam, Đinh Tứ, Giáp Lục, Giáp Thất, bốn người các ngươi đồng thời ném lựu đạn, Đinh
Ngũ, Đinh Lục, Giáp Tam, Giáp Tứ, bốn người các ngươi bắn tên!
Mục tiêu của tất cả mọi người đều là Kim Phi, chúng ta phải thủ tiêu y ngay trong đợt tấn công đầu tiên, hiểu không?”
“Đã hiểu!” Tất cả tử sĩ đều nhỏ giọng đáp ứng. "Được rồi, hành động đi!" tử sĩ cao lớn gật đầu, lại lui vào trong bụi rậm.
Những tử sĩ khác cũng tản ra đều đi tìm chỗ núp ở ven đường.
Lúc này đang là giữa hè, trong núi có rất nhiều muỗi, cho dù các tử sĩ đã chuẩn bị phòng hộ nhưng vẫn không tránh khỏi bị muỗi đốt.
Nhưng dù muỗi có cắn như thế nào thì cũng không có ai gãi, cũng không có động tĩnh gì.
Dù trên đường núi không có người thì bọn họ cũng không gãi.