Dù sao đội cận vệ cũng là người bình thường, động tác chậm hơn Băng Nhi không chỉ một nhịp.
Chờ khi bọn họ vây quanh Kim Phi, Băng Nhi đã phi người qua bọn họ rồi. “Tiêu rồi!”
Đội phó nhìn thấy Băng Nhi giãm lên lưng ngựa của Kim Phi, anh ta như ngừng thở.
Kim Phi theo bản năng đưa tay sờ vào súng kíp trong ngực.
Nhưng chính vào lúc này, y nhìn thấy Băng Nhi chỉ giãm lên lưng ngựa của y một lát, sau đó xoay tròn người, lao tới phía trước y.
Giây tiếp theo, Kim Phi nghe thấy mấy tiếng xé gió từ phía trước truyền đến!
Y quay đầu nhìn lại, không biết Băng Nhi lấy đâu ra một thanh đao ngắn, phóng lên phía trước quơ đao vài cái.
Keng keng kengl!
Một chuỗi tiếng “keng” vang lên, vài mũi tên hoặc là ở phía trên hoặc là ở phía dưới, hoặc trái hoặc phải, bị ném bay ra ngoài.
Đội phó nhìn một màn này bỗng cảm thấy ngu người.
Sau lưng Kim Phi túa ra một lớp mồ hôi lạnh, nhìn Băng Nhi đang chặn ở phía trước mình, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.
Vừa nãy Băng Nhi đột nhiên sống lại, phản ứng đầu tiên của Kim Phi chính là hóa ra cô ta nói nhiều như vậy chỉ là để khiến đội cận vệ lơ là, sau đó ra tay với mình.
Bây giờ Kim Phi mới biết, mình nghĩ oan cho cô ta rồi.
Hóa ra có người xấu ẩn nấp trong khu rừng phía trước thật.
Lúc ra ngoài vốn chỉ định đến núi Thiết Quán mà thôi, nên Kim Phi cũng không mặc áo giáp, tất cả những mũi tên vừa nãy đều nhằm vào y, với năng lực của Kim
Phi, có muốn tránh cũng không tránh được.
Coi như y may mắn né được một mũi, thì cũng không thể tránh thoát được tất cải
Nếu như không có Băng Nhi ra tay kịp thời, có lẽ bây giờ y đã tắt thở rồi!
Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi nhìn Băng Nhi sâu sắc.
Y biết Băng Nhi không thích y cho lắm, chịu ra tay cứu y cũng không phải quan tâm đến y, mà là vì công chúa Lộ Khiết, nhưng có nói thế nào, thì cô ta cũng
vừa cứu y một mạng.
Đội phó đội cận vệ lúc này mới phản ứng kịp, nhìn đám cận vệ khác hét: “Đội hình thứ nhất, bảo vệ tiên sinh!”
Đám cận vệ lập tức hành động.
Người cận vệ ở gần Kim Phi nhất đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của y, rồi kéo y từ trên ngựa chiến xuống, những người còn lại lập tức điều khiển ngựa chiến tạo thành một vòng tròn, vây Kim Phi ở giữa.
Sau đó đám cận vệ vội vàng nhảy xuống ngựa chiến, núp phía sau bụng ngựa.
Giang Văn Văn vốn muốn dẫn người tới bảo vệ Kim Phi, nhưng thấy Kim Phi đã được vây quanh bởi đội cận vệ, bèn dẫn vài nhân viên hộ tống khác, học theo dáng vẻ của đội cận vệ, đứng vây quanh công chúa Lộ Khiết và Sương Nhi.
Còn “đội cận vệ” mà công chúa Lộ Khiết dẫn theo, trên thực tế là nhân viên kỹ thuật, lúc này đã sớm loạn như ong vỡ tổ, đừng nói bảo vệ công chúa Lộ Khiết, bọn họ còn muốn có người đến bảo vệ bọn họ kia kìa!
Từ đầu đến cuối Băng Nhi không hề quay đầu nhìn lại, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, tay trái cầm chắc đoản đao chuẩn bị ngăn cản ám tiễn có thể tới bất cứ lúc nào, tay phải sờ xuống hông, cởi đai lưng xuống.