Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Tả Trương Thị bị cận vệ dọa sợ.

Nhưng bà ta không tiện quát tháo cận vệ nên chỉ con gái mình rồi mắng: “Phi Phi, con dạy người khác thế nào, không biết gõ cửa sao?”

Tả Phi Phi nghe vậy cũng khế cau mày.

Binh lính cô ấy đưa đến nên cô ấy rất rõ, nếu không có việc gì gấp, đối phương sẽ không xong vào mà không gõ cửa.

Quả nhiên, cận vệ không để ý Tả Trương Thị, cũng không đợi Tả Phi Phi hỏi mà vào cửa hét: “Xưởng trưởng, không hay rồi, Kim tiên sinh bị mai phục, phía tây bỗng nhiên xuất hiện bảy mũi tên lệnh!”

“Cái gì?” Tả Phi Phi nghe vậy, sắc mặt tái nhợt.

Sau đó cô ấy lao ra cửa như tên điên.

Tả Trương Thị cũng chạy ra cửa, nhưng vừa chạy được mấy bước đã cảm thấy chân yếu ớt và ngã xuống đất.

Đối với hai mẹ con, Kim Phi xảy ra chuyện gì thì thế giới của họ cũng như sụp đổ.

Tả Trương Thị không kịp xem chân mình có bị bầm tím hay không, cũng không thấy đau, dùng tay và chân bò ra phía cửa.

Lúc này Tả Phi Phi đã lao đến cửa, vừa nhìn thấy bảy màn khói đen trên bầu trời, quả thực là tín hiệu Kim Phi bị phục kích!

“Tất cả mọi người, tập hợp, đến doanh trại cứu tiên sinh!” Tả Phi Phi vừa chạy về phía ngựa chiến vừa hét lên.

Thực ra không cần cô ấy hét, nhân viên hộ tống và binh lính nữ nhìn thấy tín hiệu đều đã chuẩn bị.

Nhất thời, trên đỉnh núi Thiết Quán, khắp nơi đều là ngựa chiến lao về phía cửa núi.

Dù đường núi ở núi Thiết Quán vừa được sửa lại nhưng vẫn không thích hợp với tốc độ nhanh của ngựa chiến.

Nhưng Tả Phi Phi không quan tâm, cô ấy cầm roi da quất vào ngựa chiến, chạy như điên dọc theo đường núi.

Nhân viên hộ tống canh giữ cửa núi cũng không quan tâm đến việc canh giữ, tất cả đều chạy về phía ngựa chiến.

Có mấy nhân viên hộ tống ở xa chuồng ngựa nhìn thấy nữ công nhân cưỡi ngựa xuống núi, đã ngăn nữ công nhân lại, cưỡng ép đẩy nữ công nhân xuống, sau đó cũng không quan tâm tiếng la mắng của nữ công nhân, phi lên ngựa rồi chạy đến phía tây.

Làng Tây Hà, đài quan sát cổng làng.

Nhân viên hộ tống phụ trách canh gác nhìn thấy khói đen ở phía xa đã phát tín hiệu ngay lập tức.

Cửu công chúa đang thảo luận về vấn đề đàm phát tiếp theo với viện Khu Mật do Thiết Thế Hâm lãnh đạo trong Ngự Thư Phòng.

Châu Nhi chạy thẳng vào: “Bệ hạ, không xong rồi, ở hướng núi Thiết Quán vừa phóng bảy mũi tên lệnh!”

Lách cách!

Cốc trà trong tay Cửu công chúa rơi thẳng xuống mặt đất.

Sau đó Thiết Thế Hâm nhìn thấy Cửu công chúa thường ngày vẫn duyên dáng sang trọng, lúc này lại không để ý đến dáng vẻ của mình mà chạy thẳng ra cửa,

thậm chí một chiếc giày đã rơi cũng không thèm quan tâm.

Nhưng nhóm người Thiết Thế Hâm không quan tâm đến những chỉ tiết này, cũng vội vàng chạy ra phía cửa với Cửu công chúa.

Khi chạy đến cửa thì nhìn về phía núi Thiết Quán.

Làng Tây Hà cách ngã ba đường tương đối xa, Ngự Thư Phòng lại ở trong làng, bị nhà và cây cối che, nhóm người Thiết Thế Hâm không nhìn thấy được gì.

Nhìn thấy Cửu công chúa lao về phía chiếc thang gần đó, Thiết Thế Hâm cũng không quan tâm đến các nghỉ lễ của vua và đại thần nữa mà vội đi theo cô ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui