Cho dù công chúa Lộ Khiết đã cưỡi ngựa từ nhỏ, không có thói yểu điệu thục nữ, nhưng lúc nấy cũng phải ôm vai ngồi xổm xuống.
Quan Hạ Nhi vội đặt giỏ cơm lên bàn, chạy đến chỗ công chúa Lộ Khiết. Kim Phi xấu hổ ho một tiếng, vội bước ra khỏi phòng.
Vừa bước ra đã bị Thiết Chùy kéo ra phía sau như thể gặp phải kẻ thù. “Đừng lo, chỉ là công chúa Lộ Khiết bị đụng chút thôi”.
Kim Phi vỗ vai Thiết Chùy, đứng bên cạnh y đợi.
Một lúc sau, Quan Hạ Nhi bước ra, nói với Kim Phi: “Tướng công vào đi, công chúa Lộ Khiết mặc xong đồ rồi”.
Thiết Chùy vốn đang nghiêm túc, nghe Quan Hạ Nhi nói thế thì không khỏi nhướng mày, liếc nhìn Kim Phi bằng ánh mắt hóng chuyện.
Kim Phi mặc kệ anh ta, đi vào phòng với Quan Hạ Nhi.
Công chúa Lộ Khiết đã thay một bộ đồ khác, nhìn thấy Kim Phi thì hành lễ: “Cảm ơn tiên sinh nhớ mong, vừa rồi mạo muội rồi”
“Là ta mạo muội”, Kim Phi xua tay, hỏi: “Không sao chứ?” “Không sao, vừa đụng nên hơi đau thôi, bây giờ không đau nữa”.
Công chúa Lộ Khiết khẽ cười lắc đầu, sau đó nhìn giỏ cơm, hỏi: “Tiên sinh, tỷ tỷ, hai người ăn chưa?”
Kim Phi vốn định nói mình đã ăn, nhưng Quan Hạ Nhi lại nói trước: “Vẫn chưa, vốn dĩ ta muốn mời muội về nhà ăn, nhưng tướng công lại nói muội bị thương, di chuyển khó khăn nên chúng ta mang cơm đến”.
Nghe thế, Kim Phi hơi ngạc nhiên nhìn Quan Hạ Nhi.
Lần đầu tiên y thấy Quan Hạ Nhi nói dối lưu loát như thế.
“Tiên sinh và tỷ có lòng rồi”.
Công chúa Lộ Khiết làm tư thế mời: “Mời tiên sinh, tỷ tỷ ngồi”.
“Muội ngồi trước đi, ta đi lấy bát đũa”.
Nói rồi, Quan Hạ Nhi xoay người ra đến phòng bếp.
Trong phòng chỉ còn lại Lộ Khiết và Kim Phi, bầu không khí hơi gượng gạo.
Sau đó Kim Phi bỗng nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy lúc nấy, đầu óc như bị trúng gió, liếc nhìn công chúa Lộ Khiết.
Ngay sau đó, Kim Phi nhận ra mình nhìn lầm chỗ, vội giải thích: “Ta chỉ nhìn xem vết thương có chảy máu hay không”.
Nói rồi Kim Phi muốn tát cho mình một cái. Nói thế chẳng phải tự không đánh mà khai sao? Công chúa Lộ Khiết cũng đỏ mặt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô ta thấy được vẻ xấu hổ của Kim Phi nên cũng không nói gì nữa, thay vào đó kéo cái ghế chính ra bằng tay không bị thương của mình rồi nói: “Mời tiên sinh ngồi, ngài đến đúng lúc lắm, Lộ Khiết có chuyện muốn hỏi ngài, hôm nay ngài không đến, buổi chiều ta cũng đến gặp ngài”.
Thấy công chúa Lộ Khiết như vậy, Kim Phi buộc mình phải bình tĩnh lại, gật đầu với công chúa Lộ Khiết, ngồi xuống ghế: “Cô muốn hỏi gì?”
“Tiên sinh, ta biết nói như vậy không ổn nhưng xin ngài nể tình ta chắn một mũi tên cho ngài, nói thật với Lộ Khiết một câu”.
Công chúa Lộ Khiết xúc động nói: “Có phải ngài và bệ hạ sẵn sàng ủng hộ ta là vì ngài thực sự xem Đông Man như đồng bào, hay là muốn lợi dụng bọn ta để chống lại các bộ lạc Đông Man khác, đảm bảo sự ổn định của biên giới Đại Khang?”
“Đây là vấn đề cô muốn hỏi ư?”, Kim Phi nhìn công chúa Lộ Khiết, hơi nhíu mày.
Với sự hiểu biết của y về công chúa Lộ Khiết, cho dù đối phương có nghĩ thế thật cũng sẽ không hỏi thẳng như vậy.
Lúc nãy y cũng ngại nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ lại mới nhận thấy công chúa Lộ Khiết có gì đó không đúng.
Sắc mặt cô ta hơi hồng hào, mắt cũng hơi sưng lên, quan trọng nhất là hơi thở dường như nặng nề hơn trước.
Mắt sưng có thể là do suy nghĩ quá nhiều, ngủ không ngon, nhưng đỏ mặt và hơi thở nặng nề thì hơi bất thường.
Hơn nữa cách nói chuyện đột nhiên thay đổi này khiến Kim Phi không khỏi nghỉ ngờ, có phải công chúa Lộ Khiết sốt rồi không.
Nghĩ đến đây, Kim Phi giơ tay sờ trán công chúa Lộ Khiết.