Điện khí hóa là con đường duy nhất để phát triển công nghiệp và đó cũng là một trong những mục tiêu mà Kim Phi theo đuổi ở thế giới này.
Nhưng muốn phát triển điện lực cần phải xây dựng nền tảng công nghiệp vững chắc ngay từ giai đoạn đầu.
Trong số đó, truyền tải điện và vận chuyển vật chất là những vấn đề nan giải.
Nếu dùng dây đồng thì giá thành quá cao, đồng vẫn là một loại tiền tệ mạnh trong thời đại này, nếu dùng để làm dây điện thì có lẽ rất nhanh sẽ bị người ta trộm mất.
Nhôm có trữ lượng khoáng sản cao, giá trị thấp hơn nhiều so với đồng, tính dẫn điện tốt, nếu khai thác được quặng nhôm quy mô lớn thì sẽ có điều kiện tiên
quyết để truyền tải điện.
Ngoài ra, hợp kim nhôm cũng sẽ được sử dụng rộng rãi trong các phương diện khác.
Trước đây Kim Phi đã cử một số lượng lớn đội tìm mỏ để họ tìm kiếm các mỏ khoáng sản trên khắp Xuyên Thục, bao gồm cả quặng nhôm.
Tiếc là đội tìm mỏ vẫn luôn không tìm được.
Không ngờ lần này lại phát hiện ở đầu trâu vàng mà bộ lạc Hắc Hổ gửi đến.
Dù cho cuối cùng không chiến thắng được bộ lạc Hắc Hổ, không xây dựng được xưởng luyện kim ở trên cao nguyên nhưng với những hàng mẫu này, đội tìm mỏ sẽ biết quặng nhôm trông như thế nào, khi ra ngoài thăm dò sẽ có tiêu chuẩn
để tham khảo, điều này làm tăng khả năng thành công lên rất nhiều.
Sau khi nghe Kim Phi giới thiệu, Vạn Hạc Minh trở nên rất quan tâm đến nhôm và bám lấy Kim Phi hỏi rất nhiều vấn đề.
Trong phòng không có người ngoài, Kim Phi cũng không có bí mật gì, Vạn Hạc Minh hỏi cái gì thì y sẽ trả lời cái đó.
Lưu Bất Quần không phải là đệ tử của Kim Phi, biết bản thân không có tư cách đặt câu hỏi nên chỉ đứng bên cạnh nghe, nhưng vẫn thu hoạch được rất nhiều.
Ngay cả Cửu công chúa cũng nghe với vẻ rất thích thú.
Việc giảng dạy này kéo dài cho đến khi phía bên ngoài cửa sổ trời đã tối đen mới kết thúc.
Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần cùng nhau rời đi, vừa đi vừa thảo luận. Kim Phi và Cửu công chúa cũng sóng vai nhau cùng đi đến nhà ăn.
Bình thường vào giờ này nhà ăn vô cùng náo nhiệt nhưng hôm nay lại vắng †anh.
Kim Phi tưởng rằng bốn đứa nhỏ lại bị giáo viên giữ ở trên lớp vẫn chưa trở về, kết quả khi vừa bước vào lại nhìn thấy bốn đứa nhỏ đang ngồi ở chiếc bàn ăn nhỏ.
Chỉ là bốn người thường ngày rất ồn ào nay đều ngồi rất trật tự, không ai dám động vào bất kỳ món ăn nào trên bàn, bát đũa cũng được đặt ngay ngắn.
Kim Phi nhìn kỹ một cái thì phát hiện khuôn mặt của Tiểu Nga vẫn còn đẫm nước mắt.
Tiểu Nga chính là người thống trị trong làng, hơn nữa cô bé rất ương bướng, thường xuyên trèo lên cây trong viện rồi ngã xuống, hầu như chưa bao giờ khóc.
Vì vậy Kim Phi tò mò hỏi: “Tiểu Nga, muội làm sao vậy? Ai bắt nạt muội?”
Không hỏi thì không sao, Kim Phi vừa hỏi như thế thì Tiểu Nga bật khóc ngay lập tức.
“Tỷ phu, huynh... huynh phải quyết định thay ta...” Tiểu Nga khóc đến không nói nên lời: “Tỷ tỷ... tỷ tỷ... tỷ đánh ta!”
“Ta còn tưởng có chuyện gì cơ chứ!” Kim Phi cười nói: “Tỷ muội đánh muội thì có gì hiếm đâu?”