Y biết rõ có quân địch ở đập Đô Giang, nhưng vẫn không do dự chạy tới.
Chẳng trách các nhân viên hộ tống chịu vào sinh ra tử vì Kim Phi như vậy, nếu có một người thủ lĩnh như y, ông ta cũng bằng lòng.
Ở trên một chiếc phi thuyền khác, Kim Phi đang vịn lan can, quan sát phía dưới, thỉnh thoảng còn cầm lấy chiếc kính viễn vọng để nhìn rõ hơn.
Đang quan sát, bỗng nhiên y nhìn thấy có một đám người lao ra trong bên nhà ở tập thể ở bên sông, có người chạy lên đập, có người chạy về phía cửa cống.
Kim Phi cầm kính viễn vọng lên nhìn xuống, trùng hợp nhìn thấy Ngụy Đại Đồng đang đứng trên sân, cầm kính viễn vọng nhìn lên trời.
Mãi đến lúc này Kim Phi mới nhớ ra, y quyết định tới đập Đô Giang nhưng không báo trước cho Ngụy Đại Đồng, nên ông ta không biết y đến.
Nhìn thấy nhiều phi thuyền và khinh khí cầu bay tới như vậy, dù có dấu hiệu của tiêu cục Trấn Viễn, việc Ngụy Đại Đồng lo lắng cũng là bình thường.
Những người chạy lên đập và cửa cống hẳn là những nhân viên công tác của đập Đô Giang, họ sợ có người tấn công đập và cửa cống.
Nghĩ vậy, Kim Phi vội ra hiệu cho Thiết Chùy vung cờ. Kim Phi biết sân của Ngụy Đại Đồng, nhưng Ngụy Đại Đồng lại không biết Kim
Phi đang ở trên phi thuyền, mãi cho đến khi Thiết Chùy vẫy cờ, Ngụy Đại Đồng mới nhìn thấy Kim Phi.
Y thấy ông ta buông kính viễn vọng xuống, hành lễ với y, rồi chạy về phía cửa.
Không lâu sau, Kim Phi thấy những người đang chạy đến đập và cửa cống đều dừng lại.
Đập Đô Giang cũng xây dựng điểm hạ cánh cho phi thuyền, nhưng một lần hạ nhiều nhất chỉ được hai phi thuyền.
Nhóm đầu tiên hạ cánh là hai trung đội của đại đội trinh sát do Hầu Tử dẫn đầu, và một bộ phận của đội súng kíp do Tả Phi Phi dẫn đầu.
Nữ công nhân của đội súng kíp ở bên trong, đại đội trinh sát sẽ tản ra xung quanh, nhanh chóng bố trí.
Sau đó, phi thuyền của họ lại cất cánh thêm lần nữa, tìm một nơi rộng rãi để đáp đất, nhường điểm hạ cánh cho phi thuyền khác.
Ngụy Đại Đồng đã chạy tới, đợi đến khi phi thuyền Kim Phi đang ngồi cũng hạ cánh thì vội vàng chạy tới chỗ giỏ treo, mở cửa rào chắn ra cho y.
Nguy Đại Đồng lại hành lễ với y: “Tiên sinh, ngài muốn đến thị sát, sao không báo †a trước một tiếng? Ít nhiều gì cũng phải để ta chuẩn bị trước đã chứt ”
Không lâu trước đây ông ta có đi tới làng Tây Hà, mới về cách đây mấy ngày. Ông ta còn tưởng Kim Phi đến để kiểm tra đột xuất.
“Chuẩn bị cái gì chứ, bình thường mọi người làm việc thế nào, cứ tiếp tục làm như thế là được.”
Kim Phi xua tay nói: “Hơn nữa ta tới đây là vì gặp phải chuyện bất ngờ, sáng nay mới quyết định tới.”
“Chuyện bất ngờ? Có liên quan tới đập Đô Giang sao?” Giọng nói của Ngụy Đại Đồng có hơi sốt ruột.
Đập Đô Giang này là thành tựu lớn nhất cả đời ông ta, cũng là công trình chắc chắn sẽ được lưu danh sử sách.
Đối với ông ta, đập Đô Giang còn quan trọng hơn cả vợ con của mình.
Kim Phi nhìn xung quanh: “Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta tới thư phòng của đại nhân nói đi!”
Ngụy Đại Đồng cũng nhận ra mình đang nóng vội, thế là nhanh chóng đuổi theo Kim Phi.
Đến thư phòng, Kim Phi nói ngắn gọi qua tình huống.
Nguy Đại Đồng là một quan văn, bình thường ông ta khá là chú trọng tới tác phong của mình, nhưng nghe Kim Phi nói xong, ông ta giận dữ mắng về phía kênh Mô Ngư một hồi lâu.
Chờ đến khi ông ta mắng xong, lúc này Kim Phi mới lên tiếng: “Được rồi, được rồi, không phải ta đã tới đây rồi sao? Ta đảm bảo đập Đô Giang sẽ không có chuyện gì hết!”
“Đa tạ tiên sinh!”
Ngụy Đại Đồng sửa sang lại áo ngoài, trịnh trọng hành đại lễ với Kim Phi.
Ông ta hiểu được rằng với địa vị Kim Phi, y không cần tự mình tới đây, nhưng y vẫn tới.
Mà chỉ cần y đã tới, đập Đô Giang của ông ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì, thành tựu của ông ta sẽ được bảo vệ.
“Tiên sinh, tiếp theo ngài định làm gì?” Ngụy Đại Đồng hỏi.