Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Ta vẫn phạm vào lỗi kiêu căng mà!" Kim Phi ngẫm nghĩ lại.

Mặc dù y liên tục nhấn mạnh là phải coi trọng quân địch, nhưng sâu trong lòng, Kim Phi chưa bao giờ xem Cao Nguyên là đối thủ thực sự.

Y cảm thấy chỉ cần cho y một chút thời gian, phát triển Xuyên Thục, bình định Trung Nguyên và Giang Nam xong, việc thu dọn Đông Man, Đảng Hạng và cao nguyên chỉ là chuyện đơn giản.

Nhưng chuyện lần này đã khiến cho Kim Phi nhận ra mình lầm rồi.

Đúng vậy, vũ khí của Xuyên Thục đã đi trước quân địch một bước, nhưng cũng chỉ là một bước mà thôi, còn chưa có loại rađa nào có thể theo dõi trên bầu trời theo thời gian thực gì đó.

Huống chỉ cho dù có rađa cũng vô dụng, rađa cũng không phải toàn năng, có quá nhiều sơ hở để lợi dụng, những thứ có kích thước nhỏ, tốc độ di chuyển chậm thì rađa cũng khó có thể phát hiện được.

Ở kiếp trước, khoa học kỹ thuật ở Bắc Mỹ tiên tiến như vậy, không phải là để thuyền trong nước quan sát và đo đạc tình hình phi thuyền bay qua không trung của quê hương, mà vẫn để cho đối phương bay thẳng đến nội địa mới bị phát hiện à?


Nếu quân địch đã tập hợp được tình báo của mình, học được phương pháp mà lúc trước y từng dùng khi tiến vào kinh thành, dùng màn che vây quanh bếp lò bên trong giỏ treo, sau đó mới dùng khinh khí cầu đưa quân địch đến lãnh thổ Xuyên Thục, nhân viên hộ tống đúng là không phát hiện được.

Tìm một nơi cách đập Đô Giang không xa để thả quân địch xuống, sau đó bí mật xâm nhập vào ngọn núi gần đập Đô Giang là được.

Kim Phi không chỉ suy nghĩ lại bản thân mình, mà còn nhận ra được một sơ hở.

Nếu đối phương lựa chọn một con đường ở một khu vực tương đối vắng vẻ, thì cũng không cần phải dùng màn che vây quanh bếp lò, cứ thoải mái bay qua là được.

Dù sao thì đường biên giới của Cao Nguyên và Xuyên Thục thật sự quá dài, Kim Phi không thể nào phái người phòng thủ toàn bộ biên giới được, cùng lắm thì có thể bố trí một số trạm kiểm soát quan trọng.

Nếu khinh khí cầu của đối phương bay qua vùng núi vắng vẻ, căn bản sẽ không có người nào biết được.

Đợi đến khi đến Xuyên Thục, đối phương chỉ cần giả dạng thành khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn, chỉ cần không hạ cánh tại một nơi đóng quân quan trọng nào đó, trên cơ bản là có thể đi ngang.

Dù sao phi thuyền và khinh khí cầu rất phổ biến ở Xuyên Thục, cho dù nhân viên hộ tống bình thường nhìn thấy mấy cái khinh khí cầu bay qua đầu mình, cũng sẽ không nghi ngờ, cho dù có nghi ngờ, nhân viên hộ tống bình thường cũng không có quyền và cách để xác minh thân phận của đối phương.

Cho dù họ có quyền và cách để xác minh, đợi đến khi bọn họ gửi tin tức về làng Tây Hà, nhận được phản hồi từ làng Tây Hà thì không biết khinh khí cầu này đã bay đến đâu rồi.

Đây là một sơ hở rất lớn, nhưng Kim Phi cũng không tìm ra được biện pháp giải quyết tốt nhất trong thời gian ngắn, dù sao thì cũng không thể vì như vậy mà ngừng sử dụng khinh khí cầu và phi thuyền chứ?


Hơn nữa vấn đề đầu tiên cần phải giải quyết bây giờ cũng không phải là vấn đề này, mà là quân địch ở trước mặt.

Quân địch chỉ bị đội súng kíp ngăn chặn trong thời gian ngắn, rồi mới tiếp tục phát động một đợt tấn công mới.

Nhưng lần này rất nhiều người có thêm một tấm khiên trong tay.

Mặc dù sức sát thương của đội súng kíp rất lớn, nhưng không đủ sức mạnh, khó có thể xuyên thủng khiên được.

Nhưng sau khi mang khiên, tính linh hoạt của quân địch bị giảm đi rất nhiều, khiến cho máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng có chỗ để phát huy tác dụng.

Nhưng quân địch giống như hoàn toàn không hề sợ hãi, cũng không thèm nhìn những người đồng đội bị bắn chết ở bên cạnh, tất cả đều cúi đầu lao về phía trước.

Khủng khiếp nhất là, khi lao đến một chỗ cách đội súng kíp khoảng mấy chục dặm, mấy quả lựu đạn không biết từ đâu bay tới, ném vào đội súng.

Chiến trường rất hỗn loạn, các nữ công nhân căn bản không nghĩ đến việc quân địch có lựu đạn, đợi đến khi họ phát hiện ra thì đã quá muộn.


Mặc dù còn cách hàng chục mét, lựu đạn cũng không ném vào giữa các nữ công nhân, nhưng các nữ công nhân đứng ở phía trước nhất vẫn bị những mảnh bom và những hạt sắt sau khi nổ tung bay đến làm cho bị thương.

Cuộc tấn công của đội nữ công nhân cũng bị kìm hãm theo.

Tả Phi Phi lập tức sai người đưa tấm khiên cho các nữ công nhân, để cho bọn họ núp phía sau và bắn.

"Trần tú tài chết tiệt!" Kim Phi thâm mắng Trần tú tài một câu.

Đánh giá từ sức mạnh của vụ nổ, chất nổ phá hủy pháo đài lúc trước rõ ràng không phải là lựu đạn, mà là kíp nổ.

Mà những kíp nổ bị mất này, trước mắt chỉ có từ chỗ Trần tú tài, cho nên kíp nổ của đối phương có thể là lấy được từ Trần tú tài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui