Bấy giờ phó quan của Gunte là quan chỉ huy của quân Dã Lang, Gunte đến kênh Mô Ngư làm mồi nhử nên đã giao quyền chỉ huy quân Dã Lang cho hắn.
Bản chất của thủ lĩnh bộ lạc Thương Ưng vốn rất độc ác, ngay cả đứa con mình xem trọng còn vứt bỏ được thì nói chỉ đến người ngoài!
Nên phó quan cũng đã nằm lòng, cách duy để hắn sống sót trong lần đến Xuyên Thục này là phải nổ tung Đô Giang.
Chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ này, dù có chết thêm bao nhiêu người nữa thủ lĩnh vẫn có thể chấp nhận. Nhưng nếu như thất bại và dù hắn có dẫn bao nhiêu quân Dã Lang về Cao Nguyên thì cũng chỉ có một con đường chết.
Nghĩ đến đây, phó quan đã thấy rõ quân Dã Lang khó mà đột phá được hàng phòng ngự của cựu binh áo giáp đen và đội súng kíp, nhưng hắn vẫn không chọn rút lui. Trái lại, còn ra lệnh cho lính truyền lệnh thỏi kèn cuồng nhiệt hơn.
Có điều bộ lạc Thương Ưng huấn luyện quân Dã Lang giống như huấn luyện súc sinh, loại kèn này chính là tín hiệu trong quá trình huấn luyện thường ngày của họ.
Khi tiếng kèn trở nên mãnh liệt hơn, đám lính Dã Lang giống như đã được uống thuốc, cứ bất chấp lao đầu về phía trước cũng mặc kệ ở đó có gì.
Nhưng càng ngày càng có nhiều quân Dã Lang cắn xé đồng đội, thậm chí Kim Phi còn nhìn thấy hai gã đang tự cắn vào cánh tay mình cho đến khi máu tươi đầm đìa.
Cảnh tượng này khiến Kim Phi không khỏi nhớ tới mấy bộ phim zombie mà y đã xem ở kiếp trước.
Lúc này, quân Dã Lang cứ giống như zombie, không có suy nghĩ và chỉ còn lại thú tính.
Không thể nói quân Dã Lang không mạnh, nhưng cựu binh áo giáp đen và đội súng kíp cũng không phải là người ăn chay.
Huống chỉ họ vẫn còn một sự chênh lệch rất lớn về vũ khí.
Con hổ dù có hung tợn và dữ dẫn đến đâu, thì khi đối mặt với súng ống vẫn là động vật cần bảo tồn.
Tuy đội súng kíp đơn sơ và có thể không mạnh bằng nhiều loại súng săn tự chế trong dân gian, nhưng cũng đã quá dư dả để đối phó với quân Dã Lang chỉ biết lao đầu tới.
Ý định ban đầu của quan chỉ huy quân Dã Lang là phát động một cuộc tổng tấn công, hiện trường chắc chắn sẽ rất hỗn loạn. Và chỉ cần một vài quân Dã Lang lợi dụng sự hỗn loạn để đột phá hàng phòng ngự, sau đó lại hợp lực tiến về phía trước để phá vỡ sự hợp tác giữa của cựu binh áo giáp đen và đội súng kíp, như vậy cơ hội của họ sẽ đến.
Tiếc là hắn đã tính toán sai, tâm tấn công của súng kíp có hình dạng như chiếc loa.
Khi quân Dã Lang phân tán, một phát súng chỉ có thể giết chết một hoặc hai tên lính quân Dã Lang nhưng khi bọn họ tập trung lại, một phát súng có thể giết chết mấy người!
Đội súng kíp tản ra thành hình quạt theo sự chỉ huy của Tả Phi Phi, mỗi một tiểu đội phụ trách một khu vực trước mặt, dù quân Dã Lang có tấn công dữ dội đến đâu thì vẫn không thể vượt qua vòng vây của đội súng kíp.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, chỉ số thương vong của quân Dã Lang đã nhiều hơn trước đó.
Dần dà, càng có nhiều thi thể ở trước mặt đội súng kíp.
Ngược lại, số binh lính Dã Lang có thể đứng lên được lại càng ngày càng ít, tiếng súng cũng dần thưa thớt đi.
Trong khu rừng phía sau, phó quan của quân Dã Lang ra hiệu cho lính truyền lệnh buông kèn xuống và khẽ nhắm mắt lại.
Trong cuộc tổng tấn công vừa rồi, ngoại trừ đội cận vệ của hắn thì tất cả quân Dã Lang lao ra đã biến thành một đám thi thể!
Với vài phát súng cuối cùng vang lên, trên chiến trường đã không còn một quân Dã Lang nào đứng được!
Tiếng súng ngừng lại cũng có nghĩa là nhiệm vụ lần này đã hoàn toàn thất bại!
Với tư cách là phó quan của quân Dã Lang, hắn không phải là nô lệ mà là hậu duệ của một tiểu quý tộc trong bộ lạc Thương Ưng.
Gunte là một kẻ biến thái không sợ chết, nhưng phó quan thì không phải, hắn cũng không chấp nhận việc huấn luyện các binh lính Dã Lang như súc sinh và cũng còn suy nghĩ riêng của mình.