Nếu là người khác đến chúc rượu, Thiết Chùy vẫn có thể ăn gian.
Nhưng cựu binh là lãnh đạo cũ của Thiết Chùy, còn cứu mạng của anh ta, vì vậy cái mặt dày của Thiết Chùy, cũng không thể từ chối, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu đội cận vệ.
Các đội viên hộ vệ mới lúc đầu chỉ nhìn sang bên này, nhìn thấy Thiết Chùy đi qua, không những không có ai lại giúp anh ta, ngược lại tất cả đều cúi đầu xuống ăn cơm.
Đùa à, đội cận vệ tổng cộng chỉ có mười mấy người, mà cựu binh áo giáp đen và đội trinh sát cộng lại hơn mấy trăm người. Ai đến giúp Thiết Chùy thì cứ một bụng đầy nước đi.
Nếu như Thiết Chùy có nguy hiểm, bọn họ liều cũng đáng, bây giờ rõ ràng là đang đùa, hơn nữa là Thiết Chùy tự động chạy qua, đội cận vệ không có ai lộ đầu lại giúp Thiết Chùy.
“Một đám khốn nạn không có nghĩa khít”
Thiết Chùy mắng một tiếng, rồi nhìn về phía Kim Phi.
Tuy nhiên Kim Phi cũn giống đội cận vệ, đều làm như không nhìn thấy, cúi đầu nói chuyện cùng Ngụy Đại Đồng và Khánh Ngâm Nghiêu.
Thiết Chùy hết cách, chỉ đành nhấc bát nước lên. Lúc uống bát thứ nhất, Thiết Chùy một hơi uống cạn, vô cùng hào phóng. Lần thứ hai, cũng xem như trót lọt.
Nhưng đến bát thứ ba, sự hào phóng của Thiết Chùy tan biến hết, uống từng ngụm một, uống được nửa chừng còn cởi thắt lưng.
Cuối cùng vừa uống vừa đổ, cũng xem như uống hết bát này.
Hầu Tử nhìn thấy vậy, lại nháy mắt với một cựu binh có mối quan hệ tốt với Thiết Chùy, nhưng bị Đại Tráng chặn lại.
Hầu Tử vui đùa không biết nặng nhẹ, nhưng Đại Tráng biết đùa có giới hạn.
Bụng của Thiết Chùy bây giờ đã phình lên như mang thai mấy tháng rồi, còn uống sẽ xảy ra chuyện mất.
Thiết Chùy bỏ bát xuống, bịt miệng chạy ra ngoài.
Vừa chạy đến cổng, trong miệng anh ta đã nôn ra một dòng nước. Cựu binh áo giáp đen và đội trinh sát cười lớn.
Hầu Tử cười đến mức đập bàn.
Thực ra vừa nãy là anh ta cố ý làm khó, mục đích là làm gần mối quan hệ giữa cựu binh áo giáp đen và đội trinh sát.
Khi không có sự can thiệp từ các yếu tố bên ngoài, các cựu chiến binh áo. giáp đen và trinh sát cạnh tranh với nhau, nhưng khi người ngoài như Thiết Chùy xuất hiện, các cựu chiến binh áo giáp đen và trinh sát lập tức hợp lực.
“Đã từng nhìn thấy uống rượu uống đến nôn mửa, nhưng đây là lần đầu thấy uống nước thành ra như vậy!”
Đại Tráng đi lên xoa xoa lưng của Thiết Chùy: “Không sao chứ?”
"Cái bát kia chẳng khác nào một cái chậu nhỏ, ngươi thử uống liên tiếp ba bát đi!" Thiết Chùy tức giận nói.
“Ngươi đáng đời, ai bảo ngươi muốn đến tính kế ta.”
“Ta có lòng tốt muốn đến cảm ơn ngươi, sao lại xem là tính kế ngươi? Đúng là lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú!”
“Ngươi có lòng ư?” Đại Tráng đá Thiết Chùy một cái: “Ta nghe lời nói của sứ giả Cao Nguyên, tình báo đưa cho tiên sinh là nhầm lẫn, phạm phải lỗi lầm lớn như vậy, ngươi còn đến kính rượu ta, không phải muốn thấy ta bẽ mặt sao? Ngươi làm vậy là có lòng sao?”
“Đại Tráng, ngươi nói như vậy thì oan cho ta quái”