“Không có gì, chỉ là không ngủ được nên đến xem thử, tiện thể đem chút đồ ăn cho mọi người”.
Nghe Kim Phi nói thế, bầu không khí trong văn phòng nhẹ nhõm đi.
Nhất là lúc cận vệ cầm một giỏ bánh ngọt bước vào, các nhân viên càng phấn khích hơn.
Nhân viên trong tòa soạn báo đều là người tri thức, hơn nữa đã gặp được Kim Phi rất nhiều lần nên cũng xem như là hiểu được tính cách của Kim Phi, cho nên không có ai khách sáo cả, đều bày tỏ lòng biết ơn với Kim Phi rồi chạy tới chia bánh ngọt với nhau.
“Đám người này chẳng có phép lịch sự trên dưới gì cả”.
Trần Văn Viễn hơi lúng túng nói.
“Mọi người chỉ có phân công cách mạng khác nhau, nào có cái gì mà tôn tỉ trật tự chứ?”
Kim Phi xua tay nói: “Thật ra bầu không khí này tốt hơn các cổ giả nghiêm túc bên viện Khu Mật rồi”.
“Lần sau gặp được Thiết đại nhân, ta sẽ nhắc ông ấy cải thiện lại bầu không khí của văn phòng”, Trần Văn Viễn cười đùa nói.
“Ngươi có thể thử”, Kim Phi đá anh ta một cú.
Trần Văn Viễn bị đá cũng không tức giận, khẽ cười dẫn Kim Phi đến văn phòng của mình.
Triệu Nhạc đã lâu chưa gặp lại Kim Phi, cũng đi theo vào trong.
Vợ của Trần Văn Viễn cầm bình nước đến, rót nước nóng cho ba người Kim Phi.
“Tẩu tẩu, tẩu mang thai mấy tháng rồi, cố gắng đừng thức khuya”.
Kim Phi nhận lấy cốc nước, lại liếc nhìn Trần Văn Viễn: “Ngươi cũng thế, tẩu †ẩu sắp sinh rồi, ngươi cũng không cho tẩu tẩu nghỉ ngơi”.
Vợ Trần Văn Viễn là cô nương tên là Tiểu Liên được chuộc về từ thanh lâu, lúc đầu đã viết kịch bản cho Kim Phi.
Sau khi đến làng Tây Hà, Tiểu Liên học chữ với Trần Văn Viễn, sau đó làm việc cho Trần Văn Viễn ở tòa soạn báo, xem như là thư ký toàn thời gian của Trần Văn Viễn.
Trước kia Tiểu Liên từng sống ở thanh lâu, vốn dĩ rất khó mang thai, cũng may Ngụy Vô Nhai ở làng Tây Hà.
Sau khi được Ngụy Vô Nhai cẩn thận chăm sóc điều dưỡng, cuối cùng Tiểu Liên cũng có thai.
“Ta ước gì nàng ấy có thể ở nhà nghỉ ngơi, nhưng nàng ấy không chịu, ta có thể làm gì đây?”, Trần Văn Viễn nhăn mặt nói: “Tiên sinh, nếu ngài có thể khuyên nàng ấy nghỉ ngơi giúp ta, ta sẽ không lấy tiền lương tháng này”.
Tiểu Liên liếc nhìn Trần Văn Viễn, sau đó nói với Kim Phi: “Tiên sinh đừng nghe chàng ấy nói bậy, gần đây ta đã bớt thời gian đi làm lại rồi, cả ngày hôm nay †a đã ngủ nhiều rồi nên ban đêm không ngủ được, đến đây xem thử, vừa lúc gặp được tiên sinh, nếu tiên sinh không tin tôi thì cứ hỏi ông Triệu”.
“Đừng hỏi ta, nếu không ta cũng nói cô đấy”.
Triệu Nhạc nói: “Tiểu Liên, cô và Văn Viên khó khăn lắm mới có một đứa con, dù không ngủ được cũng nên ở nhà để dưỡng thai, chạy đến đây canh hắn làm gì?
Nếu cô lo lắng hắn quyến rũ cô nương khác, ta trông chừng giúp cô”.
“Ông cụ nói gì thế?”, Tiểu Liên đỏ mặt nói: “Ta là phụ nữ ghen tuông đó sao? Ta còn muốn để chàng cưới thêm vài người, tiếp nối hương hỏa của nhà họ Trần, nhưng Văn Viễn lại cố chấp không chịu”.
Tiểu Liên cũng có tư tưởng phong kiến giống Quan Hạ Nhi, hơn nữa lại xuất thân từ thanh lâu, thế nên còn tự ti hơn Quan Hạ Nhị, cũng luôn lo liệu nạp thiếp cho Trần Văn Viễn.
Tiếc là Trần Văn Viễn vẫn luôn không đồng ý.
“Không phải chúng ta đã nói rõ là tạm thời không nói chuyện này nữa rồi sao?”, Trần Văn Viễn giả vờ nói: “Phụ nữ chỉ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ viết bản thảo của ta, chỉ một mình nàng thôi cũng đủ cho ta phiền não rồi, cưới thêm mấy người nữa chẳng phải là muốn mạng ta luôn sao?”
“Tiên sinh và ông cụ đều ở đây, chàng nói bậy bạ gì vậy?”
Tiểu Liên đánh Trần Văn Viễn một cái.
Kim Phi không muốn nhìn hai người thể hiện tình cảm với nhau nên quay đầu nhìn Triệu Nhạc: “Ông cụ, ông cũng đừng nói Tiểu Liên, ông đã lớn tuổi rồi, cũng cố gắng đừng thức khuya”.
“Ngài nói ai lớn tuổi cơ?”, Triệu Nhạc trợn mắt nhìn Kim Phi: “Tất cả mọi người ở đây đều là cú đêm, đại ca đừng nói nhị ca”.
“Phải phải”, Trần Văn Viễn gật đầu: “Thật ra ta đã hỏi Ngụy tiên sinh, chỉ cần ban ngày ngủ đủ giấc, ban đêm ngủ ít cũng không sao.”