Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Hoàng đế có thể hô khẩu hiệu bảo người khác đi chết, nhưng khi thật sự để ông ta cầm súng ra chiến trường, xem ông ta có sợ không?

Dù từ cổ chí kim, tất cả đều như vậy.

Khi sự an toàn của bản thân không bị uy hiếp, thương vong trên chiến trường chỉ là một con số, hàng triệu xác chết nằm trên mặt đất, máu chảy khắp nơi, cũng là cái giá mà chiến tranh nên có.

Nhưng khi thật sự có người cầm đao liều mạng với Hoàng đế, thi thể của hai người, máu bắn tung tóe, Hoàng đế sẽ sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, để người †a ngồi xuống từ từ nói chuyện.

Cửu công chúa là như vậy.

Đương nhiên rồi, kiểu suy nghĩ này được xem là suy nghĩ đại cục, nhưng người hi sinh không phải là bản thân mà thôi.


Tương đối mà nói, Cửu công chúa mạnh hơn hầu hết những vị vua trong lịch sử nhiều, lúc đầu trong trận chiến dốc Đại Mãng, Cửu công chúa vẫn luôn đánh trống trên đỉnh núi, cho đến khi trận chiến hoàn toàn kết thúc.

Xem lại những vị Hoàng đế được ghi trong sử sách, cũng có rất ít vị Hoàng đế có lòng dũng cảm và sự anh hùng này.

Hơn nữa dù bất kể lý do gì, Cửu công chúa đều suy nghĩ đến người dân và sinh kế của người dân, chính sách mới đánh cường hào chia ruộng đất cơ bản đã làm suy yếu cơ sở của triều đại phong kiến, cũng không có mấy vị Hoàng đế có khí phách này.

Không ai là hoàn hảo, mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của bản thân, chẳng hạn như bản thân Kim Phi, y cũng có khuyết điểm.

Tóm lại, Cửu công chúa là người thích hợp làm Hoàng đế nhất trong tất cả những người Kim Phi quen.

Phải biết rằng khi Cửu công chúa xưng đế, dù Kim Phi đã có tiêu cục Trấn Viễn nhưng vẫn chưa có địa bàn.

Nơi duy nhất có thể xem là địa bàn của y thực ra chỉ có mỗi làng Tây Hà, ngay cả huyện Kim Xuyên cũng là đất của Khánh Hoài.

Nếu khi đó Kim Phi chọn bản thân lên làm vua, có lẽ huynh đệ nhà họ Khánh sẽ không quy phục dễ dàng như vậy, y muốn địa bàn thì chỉ có cách đánh từng trận một.

Đánh giang sơn thì dễ mà giữ được giang sơn thì lại khó, từ trước đến nay việc thống trị địa bàn không phải là chuyện dễ dàng, đất Tần hiện nay là một minh chứng.


Sức mạnh quân sự và vũ khí của tiêu cục Trấn viễn đều mạnh hơn quân địch xa, cũng có nền tảng quần chúng, nhưng từ khi đánh đến nay, có một phần lớn đất Tân vẫn chưa quy phục.

Dù là nơi đã quy phục thì khắp nơi đều là gián điệp, chuyện ám sát xảy ra vô số kể.

Nếu Kim Phi thực sự dẫn tiêu cục Trấn Viễn và làng Tây Hà đi đánh từng địa bàn một, e rằng bây giờ nhiều nhất cũng chỉ mới chinh phục được Quảng Nguyên và một số quận, thành xung quanh.

Cửu công chúa chỉ mới lên ngôi chưa được mấy tháng, đã hoàn toàn ổn định Xuyên Thục, dù có sự giúp đỡ của Kim Phi và huynh đệ nhà họ Khánh, nhưng cũng đủ để chứng minh khả năng thống trị phi thường của Cửu công chúa.

Sau khi đến thế giới này, Kim Phi đã quen với cảm giác bất lực này, cũng hiểu được đạo lý, ăn một miếng cũng không thể béo lên.

Cơn gió lạnh thổi vào cửa, Kim Phi cũng dần dần bình tĩnh lại.


Mấy ngày sau đó, người đưa thư đã liên tiếp giao báo cáo tổng hợp về thu hoạch vụ thu của quan viên các nơi đến khu Mật Viện, Thiết Thế Hâm đưa cho bộ Hộ sắp xếp.

Biết Kim Phi và Cửu công chúa vẫn luôn quan tâm đến chuyện này, sau khi sắp xếp xong, Thiết Thế Hâm đã đến Ngự Thư Phòng báo cáo cho hai người.

“Dựa vào tình huống từ các nơi phản hồi đến, thời tiết mưa ở hầu hết các khu vực không kéo dài quá lâu và sẽ nắng trong vài ngày tới, vì có sự chỉ đạo của nhật báo Kim Xuyên, nên lương thực của người dân thu hoạch về ít bị hư hỏng, phần lớn đều chống đỡ được đến khi trời tạnh.”

Thiết Thế Hâm cầm bảng tổng hợp trên tay: “Hiện tại về cơ bản thu hoạch vụ †hu đã kết thúc, đây là bảng tổng hợp do các lão thần tổng hợp, mời bệ hạ và tiên sinh xem qual”

Kim Phi vội nhận lấy, xem mục tổng kết đầu tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận