Dù Cửu công chúa không gấp như Kim Ph nhưng cũng nhìn phần cuối bảng như Kim Phi.
Sau đó hai người thở phào nhẹ nhõm. Người đưa thư không thể đi thống kê lần lượt từng hộ nông dân năm nay thu được bao nhiêu lương thực, chỉ có thể, chỉ có thể chọn một số làng làm mẫu để thống kê.
Qua kết quả thống kê này, có thể thấy sản lượng lương thực của Xuyên Thục đã tăng 20% so với năm ngoái, tăng 40% so với năm kia.
“Các làng mẫu được chọn như thế nào?” Kim Phi hỏi. “Dựa theo chỉ thị của tiên sinh, do người phụ trách nhân viên hộ tống các nơi ngẫu nhiên chọn các làng, sau đó do các nhân viên hộ tống cùng các quan viên
cơ sở địa phương tiến hành thống kê.” Thiết Thế Hâm trả lời.
Dù trước mắt triều đình vẫn chưa đánh giá các quan viên, nhưng làm đẹp cho bản thân là bản năng của con người.
Nếu bản thân các quan viên địa phương thống kê, chắc chắn có người sẽ chọn những ngôi làng có đồng ruộng màu mỡ, mùa màng bội thu để làm mẫu.
Nhân viên hộ tống là quan võ, công việc của họ là phụ trách sự ổn định của địa phương, không liên quan gì lắm đến nông nghiệp, hơn nữa độ trung thực cũng cao hơn nhiều, kết quả do họ dẫn người thống kê thì độ đáng tin cũng càng cao hơn.
Nhưng Kim Phi vẫn nhắc nhở: “Về bảo Tiểu Ngọc sắp xếp mấy đội điều tra đến tìm hiểu lại.”
Số liệu trên bảng này không chỉ liên quan đến sự phán đoán về tình hình của Cửu công chúa và phương hướng thực hiện bước tiếp theo, còn liên quan đến sự đói no của người dân, vì vậy Kim Phi cần phải cẩn thận.
Y cũng không muốn giống Trần Cát, bị người bên dưới lừa không biết gì. Thiết Thế Hâm cũng hiểu điều này nên đã gật đầu trả lời: Vâng!” Lúc này Kim Phi mới cúi đầu nhìn nội dung chỉ tiết trên bảng.
Từ số liệu của bảng tổng hợp của các nơi, thuế lương thực tăng trưởng của lương thực nằm trong phạm vi hợp lý, hơn nữa các bộ Hộ còn tổng kết mấy nguyên nhân tăng trưởng lương thực ở trang thứ hai của bảng tổng hợp.
Đầu tiên là vì sự ổn định tình thế của Xuyên Thục năm nay, không có thổ phỉ làm phiền và sự loạn lạc như những năm trước, người dân có thể yên tâm trồng trọt, cùng với chính sách đánh cường hào chia ruộng đất, người dân trồng trọt cũng nhiệt tình hơn nhiều.
Thứ hai, chuyên mục nông nghiệp nhật báo Kim Xuyên vẫn luôn chỉ đạo người dân trồng trọt khoa học.
Thứ ba, vì khởi xướng của công bộ và sự khuyến khích của Kim Phi, đã có rất nhiều dụng cụ nông nghiệp thiết thực.
Thứ tư, người dân kiếm tiền thông qua công cuộc ra công cứu giúp, có thể mua dụng cụ nông nghiệp từ hợp tác xã mua bán.
Tổng hợp những nguyên nhân trên, việc tăng sản lượng lương thực là hợp lý.
“Có số lương thực này, chắc hẳn bây giờ Xuyên Thục sẽ không còn tình trạng chết đói nữa đúng chứ?” Kim Phi xúc động nói.
“Không dám nói không có ai chết đói, nhưng tuyệt đối sẽ ít hơn nhiều so với những năm trước đây!”
Thiết Thế Hâm nhìn Cửu công chúa, sau đó nói: “Trước đây khi người dân thu hoạch lương thực, không chỉ phải nộp lương thực cho hoàng gia, còn phải nộp cho thổ phỉ, cộng với các loại thuế từ các nơi, thu hoạch được năm mươi cân lương thực, cuối cùng người dân chỉ được năm cân đã tốt lắm rồi!
Chính sách mới bệ hạ ban hành đã bãi bỏ hoàn toàn tất cả thuế má nặng nề trừ lương thực trong kho, cũng không cần phải nộp lương thực cho thổ phỉ, theo thống kê của bộ Hộ, năm nay người dân thu hoạch được năm mươi cân lương thực, thì bản thân có thể sở hữu ít nhất bốn mươi ba cân!
Ngoài cái này ra, rất nhiều người dân cũng có thể kiếm được tiền từ việc có người nhà đang làm binh lính hoặc đang tham gia công cuộc ra công cứu giúp.
Nếu như vậy còn họ chết đói thì chỉ có thể nói vì quá lười biếng, chết đói cũng đáng đời.”
Nói xong, Thiết Thế Hâm vốn luôn ghét sự xu nịnh, đột nhiên nhìn Kim Phi và Cửu công chúa rồi hành lễ, lớn tiếng nói: “Đại Khang có vị Hoàng đế và quốc sư tài giỏi sáng suốt như vậy, thực sự là may mắn của Đại Khang! Có thể làm việc cho bệ hạ và quốc sư đại nhân cũng là niềm vinh hạnh của lão thần!”