"Coi như muội còn tí lương tâm!"
Quan Hạ Nhi nắm lấy tay Đường Tiểu Bắc: "Đi đường chắc muội đói lắm. Nhuận Nương và ta đã chuẩn bị đồ ăn cho muội rồi."
“Vẫn là tỷ tỷ quan tâm ta.” Đường Tiểu Bắc khoác tay Quan Hạ Nhi đi vào nhà. Vào sân nhìn thấy Nhuận Nương liền tới xem bụng của Nhuận Nương trước.
Phát hiện bụng Nhuận Nương vẫn còn phẳng lì, Đường Tiểu Bắc nhíu mày nhìn Nhuận Nương: "Nhuận Nương, muội có chuyện gì vậy, mỗi ngày đều bên cạnh tướng công, sao bụng lại chẳng có chút động tĩnh nào thế? Muội dùng hết thủ đoạn ta đã nói với muội chưa?"
Nhuận Nương vốn muốn chào hỏi Đường Tiểu Bắc, nhưng mặt lại đỏ bừng vì xấu hổ, cô ấy quay đầu đi thẳng vào phòng bếp!
"Haha, còn mắc cỡ nữa." Đường Tiểu Bắc cười trêu ghẹo.
"Được rồi, muội cho rằng tất cả mọi người đều không biết ngượng như muội àt"
Quan Hạ Nhi vỗ Đường Tiểu Bắc, kéo cô ấy vào gian nhà chính.
Kim Phi đi theo vào trong sân, nhưng không thèm xen vào cuộc nói chuyện của Quan Hạ Nhi với Đường Tiểu Bắc, đi vào phòng bếp uống bát canh gà, rồi đi đến xưởng dệt bên cạnh.
Tuy nhiên, y không đến chỗ Đường Đông Đông mà đi thẳng đến một nhà kho nhỏ.
Nhà kho trống rỗng, có một chiếc bàn lớn ở giữa. Bên cạnh chiếc bàn là những chiếc búa và cung gỗ mà Kim Phi đã đặt hàng trước đó từ xưởng chế biến gỗ, cùng với những dụng cụ hái bông khác.
Giai đoạn trước, Kim Phi bận rộn với việc làm ruộng thí nghiệm và không có thời gian chuẩn bị cho việc thu hoạch cây bông. Bây giờ vụ thu hoạch mùa thu về cơ bản đã kết thúc, Kim Phi cuối cùng cũng bắt đầu chuẩn bị cho nhiệm vụ này.
Sau khi kiểm tra kỹ các dụng cụ để đảm bảo không thiếu thứ gì, Kim Phi quay trở lại.
Khi đến phòng ăn, thấy chỉ có Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đang bận rộn trong bếp, nhưng Đường Tiểu Bắc đã đi rồi.
“Tiểu Bắc đâu?" Kim Phi vừa hỏi vừa rửa tay.
"Muội ấy nói đi tìm Vũ Dương báo cáo công việc rồi,' Quan Hạ Nhi nói: "Ta đã bảo A Liên gọi bọn họ về ăn tối, nếu đương gia đói bụng, ta sẽ dọn cho chàng một bát canh gà trước."
"Ta không đói, đợi bọn họ về thì cùng nhau ăn." Kim Phi xua tay, sau đó quay người nhìn về hướng ngự thư phòng.
Cửu công chúa bây giờ đã là hoàng đế, còn Đường Tiểu Bắc là đại thần cục tài vụ, cho nên khi về phải đi báo cáo công việc với Cửu công chúa.
Nhưng Đường Tiểu Bắc vào cửa sớm hơn Cửu công chúa nên luôn có thái độ chống đối không phục Cửu công chúa. Cho dù sau khi trở về cũng chưa từng chủ động đi thư phòng báo cáo công việc với Cửu công chúa. Thay vào đó, cô ấy luôn cử Lạc Lan hoặc Nguyên Thải Vi đi báo cáo.
Kim Phi đã từng lo lắng chuyện này, vì sợ Cửu công chúa sẽ lợi dụng thân phận hoàng đế để chèn ép Đường Tiểu Bắc, hoặc Đường Tiểu Bắc sẽ vì Cửu công chúa mà điều hành không tốt thương hội Kim Xuyên.
Sau đó, y phát hiện, mặc dù Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc không ưa nhau, nhưng cả hai đều có chừng mực và chưa bao giờ tị nạnh nhau trong chuyện chính sự.
Lần này Đường Tiểu Bắc chủ động đi báo cáo với Cửu công chúa, xem ra là đang định hòa giải.
Kim Phi đã đợi cả ngày, cảm giác như rất lâu.
Tuy nhiên, Đường Tiểu Bắc và Cửu công chúa đều là những người có cá tính mạnh mẽ, Kim Phi cũng có hơi lo lắng hai người bọn họ sẽ gây rắc rối trong ngự thư phòng.
Cửu công chúa bây giờ dù sao cũng là hoàng đế, cô ấy cần phải bảo trì tôn nghiêm của mình. Nếu cô ấy hành động chống lại Đường Tiểu Bắc trong cơn tức giận thì sẽ rắc rối.
Nghĩ đến đây, Kim Phi nói với Quan Hạ Nhi: "Ta sẽ đến ngự thư phòng xem thử!"
Vừa dứt lời, y đã nghe thấy tiếng bước chân từ cửa bên truyền đến.
Quay đầu nhìn qua, phát hiện Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc đang tay trong tay đi tới, vừa nói vừa cười.
Nếu ai đó không rõ tình hình mà nhìn thấy họ sẽ nghĩ hai người là bạn tốt. Thấy vậy, cánh tay Kim Phi nổi đầy da gà.
Trong một bộ phim truyền hình, đây là dấu hiệu của một âm mưu cung đình sắp xảy ra.