Để không lãng phí thời gian, cấm quân nhảy khỏi ngựa chiến hô lên với Kim Phi: “Tiên sinh, Bệ hệ cho thần đến mời ngài về một chuyến!”
Kim Phi không hỏi gì, bởi vì y biết Cửu công chúa sẽ không thể nào nói chuyện gì với một cấm quân hơn nữa y cũng biết đây chắc là chuyện quan trọng, nếu
không Cửu công chúa cũng sẽ không cho người đến gọi y.
Vì thế, Kim Phi hô lên với trưởng xưởng gỗ vừa đến: "Theo bản vẽ lần trước, nhanh chóng làm thêm mấy bộ cung và búa bằng gỗ, gần đây cần phải dùng!"
Hô lên xong, y nói Thiết Chùy đưa bản cho trưởng xưởng gỗ còn mình thì quay người đi.
Kim Phi đi bộ đến đây, cấm quân cũng khôn khéo mà đứng ra xa một chút rồi đưa ngựa chiến của mình cho y.
Kim Phi cũng không khách sáo, quay người lên ngựa chiến.
Mà đội cận vệ lập tức chia thành hai đội, một đội giúp đội kia cởi bỏ dây áo giáp. Chỉ cách vài chục mét ngắn ngủi, một nửa số cận vệ đã cởi áo giáp nặng nề ở
ngoài để chạy bộ theo Kim Phi.
Nửa cận vệ còn lại mỗi người cất một bộ áo giáp của đồng đội và chạy theo sau.
Đoàn người vội vã chạy về làng, Kim Phi ném dây cương ngựa chiến cho Thiết Chùy rồi lập tức chạy vào Ngự Thư Phòng.
Tiểu Ngọc và một người đàn ông đứng cách cửa không xa nhìn thấy Kim Phi đi vào, hai người đều cúi chào cùng lúc.
Kim Phi liếc nhìn người đàn ông này, cảm thấy anh ta trông quen quen, nhưng nhất thời y không nhớ là mình đã gặp ở đâu.
Vốn định hỏi một chút nhưng Kim Phi nhìn thấy Quan Hạ Nhi vừa nói trở về nấu cơm, lại đang ngồi đối diện với Cửu công chúa.
Trên bàn cạnh hai người còn có cái chăn bông vừa mới được làm lúc chiều.
"Phu quân, cảm ơn chàng, cái chăn này mềm mại lắm!"
Cửu công chúa thấy Kim Phi nhìn chăn bông, mỉm cười đứng lên.
Nghe vậy, Kim Phi không khỏi nhìn Quan Hạ Nhi một cái thật sâu.
Quan Hạ Nhi có chút áy náy cúi đầu.
Quan Hạ Nhi đã đưa chăn tới rồi và rất có thể là nói với Cửu công chúa là do mình đưa. Bây giờ Cửu công chúa ở đây, Kim Phi dù có thẳng thắn đến đâu cũng sẽ không nói cái chăn này là của Quan Hạ Nhi.
Y đành gật đầu rồi hỏi: "Gọi ta về gấp làm gì, có việc gì sao?"
"Tiểu Ngọc, ngươi nói đi!" Cửu công chúa nói.
"Dạ,' Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó chỉ vào người đàn ông bên cạnh và giới thiệu với Kim Phi: "Tiên sinh, đây là Liêu Quân, phi công của phi đội thứ ba của đội bay số 7."
“Liêu Quân ra mắt tiên sinh, xin sai bảo!" Liêu Quân đứng thẳng người và chào Kim Phi theo kiểu quân đội.
Kim Phi chào lại kiểu quân đội và trong đầu nhanh chóng nghĩ tới đội ngũ này. Giây tiếp theo, sắc mặt Kim Phi chợt thay đổi.
Y nhớ rõ tiểu đội này chính là do y phái đi quân viễn chỉnh cùng Lạc Lan đến nước KI
Theo kế hoạch, sau khi phi thuyền đưa Lạc Lan và quân viễn chinh đi, họ sẽ ở lại đó, nếu xảy ra trường hợp khẩn cấp thì có thể lấy phi thuyền trốn thoát.
Nhưng lúc này đối phương lại đột nhiên quay lại.
Tim Kim Phi đập thình thịch, lo lắng hỏi: "Sao lại quay lại rồi? Chẳng lẽ nhiệm vụ có vấn đề sao? Những người còn lại đâu? Đội viễn chinh đâu? Lạc Lan đâu?”
“Tiên sinh đừng sốt ruột, chúng ta đã thành công đưa Lạc Lan cô nương và quân viễn chinh đến nước KI"
Liêu Quân giải thích: "Ta quay lại vì Lạc Lan cô nương có tin tình báo quan trọng muốn báo cáo với tiên sinh, lời nhắn trên chân chim bồ câu không viết được
nhiều nên đã cho ta lên phi thuyền về trước!”
Nghe Liêu Quân nói vậy, Kim Phi thở phào nhẹ nhõm.