“Mặc dù ta chưa từng tới nước K, nhưng ta biết nước K không lớn bằng kinh thành của chúng ta. Chiến đấu cũng không phức tạp như kinh thành lúc trước, khi ấy Lạc Lan có thể nhanh chóng mở ra cục diện mới ở kinh thành, với năng lực của cô ấy, mở ra cục diện mới ở nước K hản là không khó.”
Kim Phi nói: “Việc chúng ta cần làm bây giờ, là gia tăng lực lượng hạm đội thủy quân, chờ phía Lạc Lan thu mua đủ cây bông vải và lúa, chúng ta cần có đủ khả năng vận chuyển chúng về, nếu lỡ cánh Lạc Lan gặp nguy hiểm, có thủy quân ở đó sẽ không để cho bọn họ phải chiến đấu một mình!”
Mặc dù nước K cách Đại Khang rất xa, nhưng Kim Phi không dám bảo đảm, chưa từng có người Đại Khang nào đi qua nước K.
Nhỡ đâu hành động dùng châu Thủy Ngọc đổi lấy lương thực của Lạc Lan bị phá, quyền quý ở nơi đó chắc chắn sẽ tức giận vô cùng.
Trình độ dã man của các gia tộc đứng đầu nước K, không thua kém gì so với các bộ lạc gia tộc trên cao nguyên, một khi bọn họ thẹn quá hóa giận, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm được.
Kim Phi phải đảm bảo an toàn cho đội viễn chỉnh và Lạc Lan.
Cửu công chúa gật gật đầu, bày tỏ sự đồng ý với những lời Kim Phi nói, sau đó lại cau mày: “Phu quân nói có lý, nhưng theo ta biết, thuyền và nhân công của thủy quân vẫn luôn không đủ dùng, trước đó đã phái một hạm đội đi tới nước K rồi, nếu như lại ra lệnh phái người đi tiếp, e rằng sẽ bị thiếu quân phòng thủ ở Đông Hải.”
Bởi vì có sự tồn tại của thủy quân, nên Kim Phi không bố trí quá nhiều nhân viên hộ tống ở lại Đông Hải, Trịnh Trì Viễn vì muốn thể hiện lòng trung thành, cũng vì tránh cho Cửu công chúa nghĩ nhiều, nên mãi đến bây giờ vẫn chưa mở rộng quy mô thủy quân.
Trước kia thủy quân chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là chống lại hải tặc.
Bây giờ thủy quân còn cần phải bảo vệ khai thác và vận chuyển rong biển, còn phải bảo vệ thuyền của ngư dân ra khơi đánh cá, lúc trước có một toán quân tinh nhuệ đi theo hạm đội Viễn Dương tìm kiếm Châu Mỹ, mấy hôm trước lại phái một đội khác tới nước K....
Mỗi công việc đều cần khá nhiều người.
Mặc dù bây giờ có ít hải tặc hơn so với trước đây, nhưng thủy quân lại bận rộn hơn so với lúc trước nhiều.
Nếu như tiếp tục phái người tới nước K, e rằng lực lượng phòng thủ ở Đông Hải sẽ xảy ra vấn đề.
“Phía Đông Hải chúng ta có thể nghĩ cách điều người từ nơi khác đến đó, nhưng phía Lạc Lan không thể chờ nổi nữa, mùa vụ không thể chờ!”
Kim Phi lạnh lùng nói: “Nếu phía nước K có đầy đủ cây bông vải và lúa, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách, để bọn họ mang về trước vụ mùa năm sau, không thể làm trễ nại vụ gieo trồng của người dân được!”
Trong quan niệm của Kim Phi, cao nguyên vẫn là một phần trong tấm bản đồ Hoa Hạ, người dân ở đó là con cháu Viêm Hoàng, nên khi nhằm vào người Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên, thái độ của Kim Phi rất cẩn thận, nếu không phải bất đắc dĩ quá, y sẽ không dùng bạo lực chống lại bọn chúng.
Nhưng nước K và nước B không giống vậy, trong lòng Kim Phi không hề có chút kiêng dè nào với bọn họ.
Nếu nhưng bọn họ đồng ý trao đổi cây bông vải và giống lúa, Kim Phi sẽ giữ vững mối quan hệ mua bán lâu dài với họ, nhưng nếu bọn họ không đồng ý, Kim Phi sẽ không ngại sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề với bọn họ.
Mặc dù ngồi phi thuyền đến nước K chỉ mất mấy ngày, nhưng năng lực vận chuyển của phi thuyền có hạn, nếu muốn vận chuyển lượng lớn cây bông và giống lúa, chỉ có thể dựa vào thuyền bè mà thôi.
Đội thuyền Đông Hải chưa từng tới nơi xa như nước K lần nào, lần này cần phải thăm dò tuyến đường, không chỉ vậy mà còn phải đối phó với những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, vì đảm bảo tốc độ và an toàn, trước đó Kim Phi đã sai Trịnh Trình Viễn phái mấy chiếc thuyền lầu đầu hơi nước đến đó rồi.
Nhưng sau khi đọc tấu chương của Lạc Lan, Kim Phi quyết định đẩy mạnh năng lực vận tải, để cho Trấn Viễn số hai càng phù hợp đi trên biển hơn qua đó, tranh thủ cố gắng vận chuyển nhiều nhất cây bông vải và giống lúa về trong cùng một lần.
Có mấy thuyền vận chuyển giống lúa và cây bông vải về, chỉ cần hai năm thôi, cây bông vải và giống lúa của nước L có thể nở hoa khắp Xuyên Thục rồi.