Quan Hạ Nhi mềm lòng, lúc mới gả cho Kim Phi, cô đã muốn cưới Đường Đông Đông về, nhưng Kim Phi không đồng ý.
Sau này, Đường Đông Đông tiếp quản xưởng dệt, không cần còn phải lo không nộp thuế được nữa, cũng không cần phải lo bị bán vào thanh lâu nữa, dần dần Quan Hạ Nhi cũng không thúc giục chuyện này nữa, muốn từ từ hãng nói.
Kết quả Cửu công chúa đột nhiên ban hôn cho họ, lúc này Đường Đông Đông. bị buộc chặt vào Kim Phi, không còn khả năng gả cho người khác nữa.
Lúc đó Quan Hạ Nhi nghĩ như thế cũng rất tốt, Cửu công chúa xem như đã hoàn thành một tâm nguyện của cô.
Không ngờ sau khi được ban hôn, quan hệ của Kim Phi và Đường Đông Đông còn ngượng nghịu hơn khiến Quan Hạ Nhi sầu lo.
Bây giờ Cửu công chúa lại ban hôn, Quan Hạ Nhi lo Kim Phi và công chúa Lộ Khiết sẽ đi theo con đường cũ như Đường Đông Đông nên tiêm dự phòng trước cho Kim Phi.
Quan Hạ Nhi nghĩ đã nói Lộ Khiết rồi thì nói luôn Đường Đông Đông, thế là nói tiếp: “À phải rồi, còn có Đông Đông nữa, chàng cũng không thể cứ lạnh nhạt với muội ấy như thế, trước Tết chàng phải động phòng với Lộ Khiết và Đông Đông, nếu không ta sẽ nói với mấy người Nhuận Nương, Phi Phi, Tiểu Bắc, bảo họ mặc kệ chàng đấy”.
Bộ dạng của Quan Hạ Nhi bây giờ khiến Kim Phi nhớ đến thời còn đi học lúc nhỏ, cãi nhau với bạn, đối phương bảo người khác không được chơi với mình.
Kim Phi bật cười với dáng vẻ của Quan Hạ Nhi: “Phu nhân, đây là tối hậu thư cho ta phải không?”
Mặc dù Quan Hạ Nhi lần đầu nghe được từ tối hậu thư này, nhưng cũng hiểu được ý của Kim Phi, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đây là tối hậu thư, nếu chàng không nghe theo, bọn ta sẽ bỏ mặc chàng”.
“Hung dữ vậy sao?”, Kim Phi tỏ vẻ sợ hãi.
“Phải đó, hung dữ thế đấy”, có lẽ Quan Hạ Nhi đã nhận ra Kim Phi đang trêu mình, thế là giả vờ tức giận, hai tay chống hông trợn mắt nhìn Kim Phi, trông vừa đáng yêu vừa hung dữ.
Kim Phi nhéo mặt Quan Hạ Nhi, xoa mạnh vài cái.
“Đáng ghét, lúc nấy là xoa đầu người ta, giờ lại nhéo mặt người ta”.
Quan Hạ Nhỉ tức giận đập vào tay Kim Phi: “Chàng có nghe những gì ta nói không thế?”
“Ta nghe rồi, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”. Qua chuyện này, Kim Phi cũng nghĩ thoáng rồi. Nếu đã không thể phản kháng, vậy thì nhận thôi.
Nhưng Kim Phi vẫn quay sang nhìn Cửu công chúa: “Nhớ đấy, đây là lần cuối cùng”.
“Đảm bảo là lần cuối cùng, sau này sẽ không còn nữa”, Cửu công chúa vội giơ tay lên đảm bảo.
Kim Phi cũng đã nguôi giận, cũng không muốn xoắn xuýt chuyện này, bèn hỏi: “Có phải nàng đã nói chuyện xong với Lộ Khiết không?”
Với phong cách làm việc của Cửu công chúa, nếu đã công bố ban hôn thì chắc chắn đã nói chuyện ổn thỏa với công chúa Lộ Khiết.
Thậm chí đã ký vào hiệp ước.
Quả nhiên Kim Phi vừa hỏi xong, Cửu công chúa mở tủ bên cạnh ra, lấy một tập tài liệu từ trong đó ra đưa cho Kim Phi.
Kim Phi mở ra đọc, quả nhiên là hiệp ước, phần chữ ký có tên của công chúa Lộ Khiết và con dấu của cô ta.
Phần hiệp ước này giống hệt với phần của bộ lạc Hắc Hổ, chẳng qua tên địa điểm đã thay đổi.
“Nàng làm gì với cô ta thế, cô ta lại đồng ý bản hiệp ước này ư?”, Kim Phi hỏi.
Y từng nói chuyện mấy lần với Cửu công chúa, lúc đầu điều kiện đưa ra không khắt khe như hiện giờ, nhưng đều bị công chúa Lộ Khiết từ chối.
Bây giờ công chúa Lộ Khiết đã cứu Kim Phi một mạng, mối quan hệ của cô ta với Quan Hạ Nhi đã trở nên thân thiết như tỷ muội, Kim Phi nghĩ công chúa Lộ Khiết đang chờ y nhượng bộ, kết quả lại lặng lẽ ký hiệp ước với Cửu công chúa.