“Ta không làm gì với cô ta cả, mà cô ta tự chủ động tìm ta”.
Thế là Cửu công chúa kể lại chuyện công chúa Lộ Khiết đến gặp cô ấy vào đêm đó, sau đó nói: “Chắc chăn cô ta nhìn thấy chúng ta hợp tác với Cao Nguyên,
không thể ngồi yên được nữa, hơn nữa phía bắc sắp vào mùa lạnh rồi”.
“Có lẽ là thế”, Kim Phi khẽ gật đầu: “Cô ta hỏi chuyện chỉ viện, xưởng dệt và đánh cá sao?”
An toàn và no đủ là hai vấn đề lớn nhất hiện giờ của Thảo Nguyên, đây cũng là hai vấn đề công chúa Lộ Khiết lo lắng nhất trong cuộc đàm phán trước đó.
“Nói rồi”, Cửu công chúa trả lời: “Cô ta hỏi khi nào chúng ta có thể hỗ trợ vũ khí, khi nào có thể xây dựng xưởng dệt, liệu có thể dỡ bỏ lệnh phong tỏa trên biển Đông Man hay không”.
“Vậy nàng trả lời thế nào?”
“Ta nói chuyện này cần chàng quyết định”, Cửu công chúa đáp: “Bây giờ đã công khai việc ban hôn, có lẽ chẳng lâu nữa cô ta sẽ đến tìm chàng”.
Kim Phi gật đầu, suy nghĩ một chốc rồi hỏi: “Vậy nàng nghĩ thế nào?”
Cửu công chúa không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Phu quân định xây xưởng dệt ở đâu? Nhanh nhất là bao lâu nữa sẽ xây xong?”
“Dĩ nhiên phải xây xưởng dệt ở thành Du Quan”, Kim Phi không suy nghĩ đã trả lời.
Người Đông Man là dân tộc du mục, khi khai thác hết đồng cỏ ở khu vực này thì sẽ lùa trâu bò và cừu dê của mình đến nơi khác, bây giờ trên Thảo Nguyên chẳng có lấy một thành trì nào, lẽ nào lại xây xưởng dệt trên thảo nguyên trống không đó sao?
Nếu như thế, ngày nào cũng phải đề phòng kẻ địch đánh lén, phiền phức quá.
Hơn nữa còn phải ngăn chặn rò rỉ công nghệ.
'Thế nên tất nhiên xưởng dệt phải được xây ở thành Du Quan.
“Nếu xây xưởng ở thành Du Quan, thì thuê công nhân ở đâu?”, Cửu công chúa
“Chuyện này!"
Kim Phi không trả lời được.
Thành Du Quan từng là địa bàn của người Đông Man, sau khi bị Trương Lương chiếm được, giờ đây gần như đã trở thành một thành phố quân sự, ngoài quân Trấn Bắc do Lưu Thiết dẫn dắt và các nhân viên liên quan phục vụ cho quân Trấn Bắc, thì hâu như không có người dân bình thường.
Mà xưởng dệt là nhà máy cần rất nhiều lực lượng lao động, lế nào phải điều động nhân lực từ Xuyên Thục đến sao?
Nếu là lúc sưu thuế nặng trước đây, người dân có thể chọn cách rời bỏ quê hương để tìm đường mưu sinh, nhưng bây giờ Thục Xuyên đã thực hiện chính sách mới, cuộc sống của người dân ngày càng khá hơn, ai bằng lòng đi cả ngàn dặm để đến một nơi khổ sở vất vả, có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào chứ?
Thông qua nhật báo Kim Xuyên kêu gọi, hơn nữa có vài chính sách hỗ trợ, có thể tuyển được vài người, nhưng việc này chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, công chúa Lộ Khiết chắc chắn sẽ không thể đợi được.
Huống gì Thục Xuyên vốn dĩ đã thiếu người, điều người đến thành Du Quan cũng không phù hợp.
Người tị nạn ở Giang Nam và Trung Nguyên là một lựa chọn khá ổn, nhưng giữa thành Du Quan và Trung Nguyên có cả ngàn dặm đất hoang, đưa nhiều người như vậy đến đó cũng rất phiền phức. . Đam Mỹ Hài
Nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất là để công chúa Lộ Khiết tuyển nhân viên từ Thảo Nguyên.
Điều này không chỉ có thể giải quyết vấn đề nguồn lao động mà còn giải quyết vấn đề sinh tồn của những công nhân này, đồng thời giảm bớt áp lực cho công chúa Lộ Khiết, cũng có thể bồi dưỡng ý thức về bản sắc thuộc về Đại Khang của những công nhân này.
Nhưng như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều thợ thủ công Đông Man sẽ ứng tuyển theo công nhân, nếu để họ cùng lẻn vào thành Du Quan thì sẽ đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của thành Du Quan.
Trong lúc nhất thời, Kim Phi cũng cảm thấy khó xử. Nhưng nếu Cửu công chúa đã hỏi vấn đề này, có lẽ cô ấy cũng đã nghĩ ra cách giải quyết, thế là Kim Phi ngẩng đầu lên hỏi: “Nàng có biện pháp đối phó không?”