"Xử lý như thế nào ư?"
Kim Phi lạnh lùng cười nói: "Đương nhiên phải trừng trị nghiêm khắc mấy ác bá trong làng này mới có thể cảnh cáo được người khác!"
"Chém sao?" Cửu công chúa hỏi dò.
"Mặc dù bọn họ đáng ghét, nhưng tội không đáng chết, chém cũng không được, theo pháp luật hiện hành, xử lý cao nhất là được rồi!" Kim Phi trả lời.
Ở thời phong kiến, người thống trị muốn uy hiếp người dân, luật pháp vô cùng nghiêm khắc, tư hình tràn lan, cho nên đại đa số người dân không muốn dính đến kiện tụng, nếu có mâu thuẫn tình nguyện tự giải quyết trong làng cũng không muốn báo quan.
Mặc dù cách làm này giảm bớt lượng công việc của quan viên địa phương, thời gian dài có thể dễ dàng tạo thành sự phẫn nộ của dân chúng, cũng để lại nơi sinh trưởng cho những kẻ ác bá trong làng.
Sau khi Cửu công chúa lên nắm quyền, đã yêu cầu viện Khu Mật thực hiện một số cải cách đối với luật pháp trước đây, đầu tiên là bãi bỏ chế độ tội liên đới không hợp lý và tư hình, sau đó lại điều chỉnh một số luật dựa trên các giá trị đạo đức phổ biến trong dân gian Đại Khang.
Điểm quan trọng nhất là trong luật pháp mới Kim Phi đã hạn chế quyền lực của hoàng tộc.
Lúc trước trong triều đình, hoàng quyền cao hơn tất cả các luật pháp, hoàng đế muốn giết ai chỉ là chuyện một câu nói, không cần lý do, cũng không cần luật pháp chống đỡ.
Nếu như trường hợp của ba huynh đệ ở trấn Tân Nguyệt đặt ở trước đây,
Cửu công chúa nói chém bọn họ, thì chắc chắn bọn họ sẽ phải chết. Nhưng bây giờ không được nữa.
Theo luật pháp mới, hoàng đế giết người cũng phải có đủ tội danh và chứng cứ, không thể quyết định sống chết của người khác chỉ bằng một lời nói nữa.
Mặc dù những người bị hoàng đế nhằm đến thường không thể trốn thoát được, nhưng ít nhất cũng thêm một sợi dây thường vào hoàng quyền.
Lúc đầu Cửu công chúa rất phản đối cách làm này, bởi vì nó hạn chế rất nhiều hoàng quyền, sau mấy trăm năm sau, hoàng quyền có thể sẽ bị gác lên cao.
Nhưng một câu nói của Kim Phi đã thuyết phục cô ấy, hoàng quyền bị gác
lên cao, còn hơn là hoàng tộc bị tiêu diệt đúng không?
Chính quyền của thời đại này cũng tương tự như kiếp trước của Kim Phi, khó có thể kéo dài hơn ba trăm năm.
Các dã sử dân gian gọi đùa hiện tượng này là quy luật ba trăm năm, thậm chí còn đưa ra rất nhiều phiên bản thần thoại cho rằng thế giới ba trăm năm sẽ đảo lộn một lần, vương triều kết thúc, dân chúng lầm than, chính là vì trời đất đảo ngược.
Bản thân Cửu công chúa cũng đầy tham vọng, cho rằng mình không thua kém bất kỳ vị hoàng đế nào trong lịch sử, còn có sự trợ giúp của Kim Phi, nhưng cô ấy lại không dám đảm bảo rằng con cháu của mình sẽ không ngu ngốc, cũng không dám nói có thể tránh được quy luật ba trăm năm.
Mỗi khi vương triều thay đổi, cái kết của hoàng thất vương triều thường sẽ rất thê thảm.
So với việc toàn bộ hoàng tộc bị tiêu diệt, hoàng quyền bị gác lên cao cũng không khó chấp nhận lắm.
Kim Phi han chế hoàng quyền, thực ra cũng giống như là han chế quyền lơi của chính mình, nhưng y không muốn vì tình cảm cá nhân mà phá vỡ hạn chế
này, cho nên mới yêu cầu Thiết Thế Hâm xử lý công việc công theo luật pháp.
Mặc dù Cửu công chúa và Kim Phi không có quyền giết bắt, nhưng bọn họ tự mình hạ lệnh, bộ Chấp Pháp hoàn toàn không dám chậm trễ.
Sáng sớm hôm sau, một văn bản có đóng dấu khẩn cấp của viện Khu Mật đã được người đưa thư đưa thẳng đến tay huyện lệnh Thúy Bình.
Cùng sáng hôm đó, huyện lệnh Thúy Bình đã đích thân dẫn theo mười ba binh phủ đi thẳng đến trấn Tân Nguyệt.
Khi đến trấn, huyện lệnh không lập tức đi đến vùng đất hoang bị chiếm đóng mà bảo đám binh phủ thay quần áo thường dân, đi đến trụ sở phòng làm việc của trấn tìm trưởng trấn.
Khi nhìn thấy lão trưởng trấn, huyện lệnh suýt chút nữa không nhận ra.
Lúc này, đầu của lão trưởng trấn quấn băng gạc, má trái sưng tấy đến mức. hai mắt bị nặn thành một khe hở.
Từ tài liệu ông ta đã biết lão trưởng trấn bị thương, nhưng không ngờ vết thương lại nghiêm trọng như vậy.