Hiện nay, Kim Phi chỉ ban hành chính sách khuyến khích khai hoang, còn chưa ban hành biện pháp xử phạt đối với hành vi chiếm đất với mục đích xấu. Nếu làm theo thủ tục thông thường, hành vi của ba anh em nhà họ Hạ nhiều nhất chỉ có thể coi là làm gián đoạn việc công. Cho dù huyện lệnh có dẫn binh phủ đến thì cùng lắm cũng chỉ là xua đuổi bọn họ mà thôi.
Nếu ba anh em nhà họ Hạ có tài hùng biện, thậm chí có thể lấy tốc độ khai hoang chậm chạp làm cớ để tiếp tục chiếm đóng miếng đất hoang này.
Đó là lý do tại sao huyện lệnh mới, trưởng trấn cũ và đại đội trưởng binh phủ cùng nhau diễn một màn này.
Ở bất kỳ thời đại nào, ẩu đả với người thi hành công vụ đều phải chịu hình phạt nặng nề. Ba anh em nhà họ Hạ này đánh bốn tên binh phủ, trong đó có ba người bị đánh vào mũi khiến máu chảy ra khắp mặt và ngực, trông vô cùng thê thảm.
Không dưới một hai năm, ba anh em nhà họ Hạ đừng mơ mà ra khỏi nhà lao.
Nhà lao là địa phận của binh phủ, mà họ lại vào đây vì đánh binh phủ nên không cần phải nói cũng biết dãi ngộ sẽ ra sao. Cuộc xung đột vừa diễn ra quá nhanh, phải đến khi binh phủ tiết lộ danh tính
và bắt đầu trói bọn du côn lưu manh xuống đất, người dân vây xem mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó là những tràng pháo tay nhiệt liệt từ khắp nơi.
"Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có người xử lý được đám khốn nạn này!" "Ta nói rồi mà, trưởng trấn không thể trơ mắt nhìn họ làm việc ác được?” “Đánh binh phủ thành như vậy, ít gì cũng nửa năm mới ra được?"
"Phải thôi, loại lang thang trong xóm trong làng mai đây mốt nọ này thì làm được gì tốt đẹp, ở trong đó hết đời luôn đừng về càng tốt!"
Người dân trấn Tân Nguyệt đã quá ghét bỏ ba anh em nhà họ Hà này, bây giờ họ đã bị bắt, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Lúc này đôi tay của Hà lão đại đã bị trói kéo lên.
Lúc này hẳn đã ý thức được mình đang bị truy bắt để thực thi pháp luật, song cũng biết một khi mình bị đưa tới huyện phủ là sẽ mặc cho binh phủ muốn làm gì thì làm đó.
Thế nên lợi dụng đám đông, Hà lão đại gân cổ quát lớn: “Binh phủ lão gia, các người ra cửa làm chấp pháp, sao không mặc quần áo binh phủ?”
Nghe Hà lão đại nói vậy, người dân mới phản ứng lại.
Đúng vậy, nói chung khi binh phủ ra ngoài thi hành công vụ đều phải mặc. đồng phục riêng của binh phủ, đây là quy định.
Tuy nhiên, những binh phủ trước mặt này đều mặc thường phục, vừa rồi còn có nhiều người tưởng rằng họ là người từ làng khác đến trấn họp chợ phiên và chỉ đi ngang qua để xem náo nhiệt thế nào.
Không ít người quay đầu nhìn về phía đại đội trưởng đội binh phủ, lo lắng anh ta không tìm được lý do thích hợp để bắt giữ ba anh em nhà họ Hạ, để cho bọn họ tiếp tục gây rối trong làng.
Đại đội trưởng nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi.
Hành vi vừa rồi quả thực là việc thực thi luật đánh bắt cá mà họ đã thảo luận, nhưng họ không ngờ là Hà lão đại lại hỏi câu hỏi này trước mặt mọi người, làm cho đại đội trưởng nhất thời có hơi bị động.
Bây giờ cũng đâu thể hỏi huyện lệnh phải trả lời thế nào?
Đúng lúc đại đội trưởng khó xử, một nhân viên văn phòng đứng sau trưởng trấn nói: “Hôm nay các huynh đệ binh phủ cũng không phải đến để chấp hành nhiệm vụ mà đang huấn luyện việt dã. Họ chỉ tình cờ đi ngang qua trấn Tân Nguyệt của chúng ta và nhìn thấy có người đang đánh nhau, nghĩ muốn tới khuyên can nhưng ai ngờ các ngươi lại không biết điều còn ẩu đả với huynh đệ binh phủ!"
“Vậy tại sao họ không nói mình là binh phủ?" Hà lão đại tiếp tục hỏi. “Họ nói rồi, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy sao?”
Nhân viên văn phòng quay lại nhìn những người dân xung quanh: “Mọi
người có nghe thấy không?” “Gói” “Họ nói họ là binh phủ, ta có nghe thấy!”
“Chắc chắn là do mấy người Hà lão đại lo gào lên nên mới không nghe thấy!"
Những người dân xung quanh cũng tỉnh táo lại và lần lượt làm chứng cho. đại đội trưởng.
“Đội trưởng Chung, nếu ngài cần người làm chứng, ta có thể đến huyện làm chứng giúp các ngươi để tiết lộ thân phận của mọi người!"
Nhân viên văn phòng tự mình đề nghị.