Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Công chúa Lộ Khiết do dự một lát rồi hỏi: “Tỷ tỷ, muội có thể đi cùng tiên sinh được không?”

“Đương gia đi tới thành Du Quan, có lẽ sẽ đưa muội theo chứ nhỉ?”

Quan Hạ Nhi đáp: “Có điều ta cũng không rõ lắm, hay muội thử hỏi xem sao?”

“Tiên sinh muốn tới thành Du Quan sao?”

Công chúa Lộ Khiết nghe xong thì mắt sáng lên.

Công chúa Lộ Khiết đã rời xa thảo nguyên lâu như vậy, tình hình của người trong dòng tộc cũng không rõ. Nếu nói không nhớ quê nhà thì là nói dối. Trước kia là do Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi không đồng ý cho cô ta quay về nên chỉ có thể đi săn cho khuây khỏa nỗi nhớ nhà.

Vừa rồi công chúa Lộ Khiết muốn đi Đông Hải, bởi vì nơi đó cách thành Du Quan không xa. Khi đến Đông Hải cô ta sẽ bàn bạc với Kim Phi, có lẽ Kim Phi sẽ đồng ý để cô ta quay về thăm nhà.

Hiện giờ Quan Hạ Nhi đã nói Kim Phi định tới thành Du Quan, cho nên công chúa Lộ Khiết càng phấn khởi hơn bao giờ hết.

“Tỷ tỷ, tỷ làm nốt việc đi, ta đi tìm tiên sinh!” Công chúa Lộ Khiết chào Quan Hạ Nhi sau đó chạy ra khỏi cửa.


Kim Phi đang ngồi dưới mái hiên suy nghĩ điều gì đó, khi nhìn thấy công chúa Lộ Khiết đang chạy về phía mình, Kim Phi không khỏi đưa tay xoa xoa thắt lưng.

Công chúa Lộ Khiết rất thông minh, cô ta biết Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa không cho cô ta về thảo nguyên là do vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.

Sau khi phát sinh quan hệ vợ chồng với Kim Phi, công chúa Lộ Khiết và Quan Hạ Nhi ngày càng thân thiết hơn trước. Họ ngày càng có nhiều chuyện để nói, nội dung câu chuyện cũng riêng tư và thẳng thắn hơn.

Sau mấy lần thăm dò, công chúa Lộ Khiết có thể khẳng định phán đoán của mình là đúng.

Nếu cô ta có con với Kim Phi, có lẽ Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi sẽ cho cô †a về quê nhà.

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, công chúa Lộ Khiết trở nên giống hệt Quan Hạ Nhi hồi trước, cứ đến tối là quấn lấy Kim Phi không rời khiến y mỗi lần nhìn thấy cô ta thì đột nhiên lại thấy chân hơi run.

“Nghe nói chàng muốn đi Đông Hải và thành Du Quan?”, công chúa Lộ Khiết hỏi.

“Nàng cũng muốn đi sao?”, Kim Phi hỏi.

“Đúng vậy”, công chúa Lộ Khiết gật đầu đáp: “Trong tộc có nhiều người già và trẻ nhỏ như vậy, không được thấy họ đi tới thành Du Quan, ta thực sự không yên tâm!"


Kim Phi nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Vậy được”. “Cảm ơn chàng, cảm ơn chàng!”

Công chúa Lộ Khiết muốn hôn lên má Kim Phi, nhưng dù sao ở đây cũng có người ngoài nên chỉ chào Kim Phi một tiếng, sau đó nhảy chân sáo rời đi và gọi Băng Nhi quay về cùng nhau thu dọn hành lý.

Đêm đó, Kim Phi không đến tiểu viện của công chúa Lộ Khiết mà đến thư phòng thảo luận chính sự với Cửu công chúa, nửa đêm mới quay lại ân ái với Quan Hạ Nhi một hồi rồi mới đi nghỉ.

Sáng hôm sau khi Kim Phi tỉnh dậy.

Sau khi biết Kim Phi muốn đi Đông Hải thì Đường Đông Đông trước giờ không chịu tới ăn cơm sáng nay cũng quay lại.

Nhìn thấy Kim Phi, Đường Đông Đông vẻ mặt hơi gượng gạo, hỏi: “Có cần ta phái người đi Đông Hải cùng huynh không?”

Kim Phi rất coi trọng việc phát triển nông nghiệp và công nghiệp, vì vậy các nữ công nhân dưới quyền Đường Đông Đông và các nữ công nhân ở núi Thiết Quán thường chỉ tập trung vào công việc, chỉ khi có những cuộc chiến cực kỳ quan trọng thì họ mới tham chiến.

Bởi vì quyết định này, các nữ công nhân bình thường đều túc trực trong xưởng dệt, nếu Kim Phi cần, có thể phái một nhóm đi theo y.

“Không cần đâu” Kim Phi lắc đầu nói: “Mùa đông sắp đến rồi, mọi người cứ yên tâm làm việc đi”.

Vải bông còn chưa phổ biến ở Đại Khang, cho nên mùa đông mọi người đa số đều mặc quần áo bằng vải đay.

Năm nay đã chiêu mộ thêm rất nhiều binh lính, quần áo mùa đông cho họ còn chưa làm xong nên xưởng dệt gần đây đều phải tích cực tăng ca.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận