"Được", Kim Phi buông bút chì xuống, ngẩng đầu lên.
"Đương gia không sao chứ?"
Nhuận Nương bước tới, lo lắng hỏi.
Sáng nay Nhuận Nương bận rộn trong bếp, đến khi cô ấy nhìn thấy mọi người
dáo dác chạy lên boong tàu thì cũng chạy ra xem, nhưng trên đường đã gặp Kim Phi đang trở về phòng.
Tuy rằng cô ấy không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô ấy đối với Kim Phi, Nhuận Nương có thể nhìn ra tâm trạng của y không tốt.
Quả nhiên, cả ngày hôm đó Kim Phi nhốt mình trong phòng, buổi trưa cũng chỉ ăn nửa bát cơm trong phòng riêng.
Kim Phi thường nhốt mình trong phòng thí nghiệm một hai ngày, Nhuận Nương sớm đã quen rồi.
Trước đây, sau khi tăng ca như vậy, Kim Phi luôn kêu đói và nhờ Nhuận Nương đi nấu ăn.
Nhưng bây giờ, Kim Phi tóc tai bù xù, râu ria lún phún, trông có vẻ kiệt sức. Tình trạng còn tệ hơn cả khi y tăng ca mấy ngày liên tục.
Buổi sáng sau khi Kim Phi rời đi, Nhuận Nương liền hỏi Thiết Chuỳ xem chuyện gì đã xảy ra. Sau đó cô ấy đã đại khái đoán được vì sao tâm trạng Kim Phi không tốt.
Trên thực tế, ngày hôm nay đã có nhiều hơn một xác chết được nhìn thấy.
Đến trưa, họ còn nhìn thấy thêm hai thi thể trôi nổi trên sông, nhưng lần này họ không dừng thuyền mà trực tiếp phóng đi.
Đừng nói là Kim Phi, đến Nhuận Nương cũng cảm thấy có chút khó chịu, bầu không khí trên thuyền lầu không còn náo nhiệt như trước nữa.
Nhưng nhìn thấy Kim Phi như vậy, Nhuận Nương vẫn cảm thấy đau lòng. Nhuận Nương thường ngày hơi ngại ngùng giờ lại chủ động ôm Kim Phi vào lòng: “Đương gia, chàng đã làm rất tốt rồi, đừng tự làm khó bản thân như vậy!"
Kim Phi tựa một bên má vào lòng Nhuận Nương, sau đó vỗ nhẹ vào. eo cô ấy: “Không sao đâu, ta biết phải làm gì rồi!”
Nhuận Nương đỏ mặt buông y ra.
Kim Phi đứng dậy vươn vai, sau đó nhéo cằm Nhuận Nương rồi đi ra khỏi phòng.
Tuy rằng thuyền lầu có thể tiếp tục đi vào ban đêm, nhưng giờ đã đến bến tàu Trấn Viễn, Trương Lương còn đích thân đến đón y, y nhất định phải ở lại một đêm.
Thuyền lầu đỗ vào bến, Kim Phi còn chưa kịp xuống thuyền, Trương Lương đã dẫn theo hai cận vệ đi tới.
"Tiên sinh!"
Trương Lương giơ tay lên chào Kim Phi theo kiểu chào quân đội. "Lương huynh, vất vả rồi!" Kim Phi vỗ vai Trương Lương rồi hai người họ cùng xuống thuyền.
Đêm đó, Kim Phi và Trương Lương vừa ăn vừa trò chuyện, mãi đến nửa đêm Trương Lương mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi lên thuyền lầu tiếp tục lên đường, Trương Lương đứng trên bờ đợi cho đến khi thuyền lầu hoàn toàn khuất bóng mới quay về.
Đêm đó, Kim Phi lại đến chỗ quân Thiết Lâm đóng quân và gặp Khánh Hoài. Hai người cũng trò chuyện rất lâu trước khi từ biệt.
Đến chiều tối ngày thứ ba, đội thuyền cuối cùng đã đến Đông Hải, trực tiếp tiến vào bến của xưởng đóng tàu.
Hồng Đào Bình và Đại Cường không đợi Kim Phi xuống thuyền đã chủ động lên thuyền chào hỏi trước.
"Kim tiên sinh, đi đường vất vả quá!" Hồng Đào Bình bước tới và chào hỏi Kim Phi.
Đại Cường và nhân viên hộ tống phía sau cũng chào Kim Phi theo nghỉ thức quân đội.
Kim Phi cũng chào lại họ theo cách tương tự, sau đó nhìn Hồng Đào Bình: "Hồng Đào Bình, mọi người vất vả rồi. Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Cách đây không lâu, lúc còn ở làng Kim Phi từng gặp người đưa thư chuyên gửi báo đi Đông Hải. Hai người họ nói chuyện vài câu, nghe nói Hồng Đào Bình trong lúc làm việc đã bị thương ở ngón tay. Sau hôm đó Kim Phi đã về viết thư hỏi thăm.
"Cảm ơn tiên sinh đã quan tâm, chỉ là một vết thương nhỏ và gần như đã lành rồi”.
Hồng Đào Bình duỗi ngón tay bị thương của mình ra và giơ lên: "So với vết thương mà các anh em hộ tống phải chịu, vết thương nhỏ này không đáng kể"