Kim Phi rảo bước nhanh tới định đỡ ông Quy đứng dậy.
Nhưng Thiết Chuỳ còn nhanh hơn y, chạy bước nhỏ đến dìu ông Quy đứng dậy.
Đồng thời Thiết Chuỳ quan sát một lượt xem ông cụ này có mang theo vũ khí hoặc có ý đồ gì với Kim Phi không. Thấy không có vấn đề gì mới bước sang bên cạnh.
“Tiên sinh, đây chính là ông Quy, ông nội của Thuỷ Oa, cũng là ông nội của ta”.
Thẩm Tú Tú giới thiệu: “Ông Quy, đây chính là quốc sư đại nhân mà Thuỷ Oa nằm mơ cũng muốn được gặp!”
“Ông Quy”, Kim Phi chào hỏi ông cụ. “Quốc sư đại nhân, ngài đừng khách sáo như vậy”.
Ông Quy vội vã xua tay: “Ông Quy chỉ là tên lũ trẻ hay gọi, ngài gọi ta là Lục Đại Quý là được rồi!"
“Lúc Tú Tú đi Kim Xuyên, muội muội của ta thường gọi cô bé là tỷ tỷ. Ông là ông nội của Tú Tú thì chẳng phải cũng là ông của ta sao?”, Kim Phi cười đáp.
“Vậy cũng không được, không thể làm trái với quy tắc như vậy!”, ông Quy lắc đầu: “Quốc sư hãy cứ gọi ta là Lục Đại Quý đi, hoặc lão Lục cũng được”.
“Vậy ta sẽ gọi ông là lão Lục nhé!”
Kim Phi thấy ông Quy thành khẩn như vậy thì cũng không câu nệ chuyện xưng hô nữa.
“Kim tiên sinh, Thuỷ Oa và Trịnh tướng quân đi đâu rồi? Ta đã hỏi người của thuỷ quân, họ đều không nói với ta. Ngài có thể nói cho ta biết được không?”
Thẩm Tú Tú ngẩng đầu lên hỏi.
Ông Quy ban đầu không dám nhìn Kim Phi. Nhưng khi nghe Thẩm Tú Tú hỏi vậy thì cũng ngẩng đầu lên.
“Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không được nói cho người khác. Ngươi có làm được không?”, Kim Phi hỏi.
Lúa nước L và cây bông vải cũng không phải vấn đề tuyệt mật, nói cho Thẩm 'Tú Tú cũng không sao.
“Được”, Thẩm Tú Tú lập tức gật đầu: “Ta đảm bảo sẽ không nói cho ai”. “Ta cũng sẽ không nói đâu”, ông Quy cũng đảm bảo.
“Họ đi đến một nơi rất xa ở phía Nam, đi tìm hạt giống của một loại cây lương thực rất quan trọng”, Kim Phi đáp.
“Là lúa nước L sao?”, ông Quy hỏi. “Sao ông lại biết đến lúa nước L?”, Kim Phi thoáng ngạc nhiên hỏi.
“Người đưa thư đọc báo cho chúng tôi nghe thường xuyên nhắc tới n¡ Quy đáp.
Kim Phi nghe xong thì không khỏi mỉm cười.
Nhật báo Kim Xuyên quả thực từng viết về lúa nước L, ban nãy y nhất thời không nhớ ra.
“Đúng là bọn họ đi lấy hạt giống lúa nước L”, Kim Phi gật đầu. “Nó ở xa lắm sao?”, ông Quy hỏi: “Có thể quay về trước năm mới không?”
“Mới đây đã nhận được thông tin của họ, họ sắp tới nơi rồi. Nếu không có việc ngoài ý muốn thì sẽ trở về trước năm mới”, Kim Phi đáp.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi”, ông Quy nghe vậy mới yên tâm gật đầu.
Mấy người họ nói chuyện một lúc, Nhuận Nương đã phái người đi gọi họ về ăn cơm. Lúc đó Kim Phi mới quay trở về.
Ăn sáng xong, Kim Phi theo kế hoạch ban đầu theo Hồng Đào Bình đi tham quan xưởng đóng thuyền.
Hiện giờ Đông Hải có ba xưởng đóng thuyền, xưởng đóng thuyền số một là do nhà họ Hồng của Hồng Đào Bình cải tạo, xưởng đóng thuyền số hai là sau này mới được xây mới.
Xưởng đóng thuyền số hai có nhà xưởng và hồ chứa lớn nhất, được sử dụng đặc biệt để sản xuất những con thuyền lớn như thuyền Trấn Viễn số hai và số ba.
Mấy tháng gần đây, thuyền Trấn Viễn số bốn và số năm đã lần lượt được hạ thuỷ. Thuyền Trấn Viễn số bốn đã gia nhập đội đánh bắt và đến một vùng biển cách khá xa hòn đảo. Thuyền Trấn Viễn số bốn này giống như một hải đảo di động.
Nếu gặp bão bất ngờ, thuyền đánh cá nhỏ dễ bị lật. Lúc này thuyền Trấn Viễn số bốn có thể cung cấp cho ngư dân những điều kiện sinh hoạt cơ bản nhất và hỗ trợ họ về vật chất.
Còn xưởng đóng thuyền số một hiện tại có nhiệm vụ chủ yếu là sản xuất thuyền lầu và ca nô thiết giáp, cũng như cải tạo lại tàu cho thuỷ quân của Đông Hải.