Con người có tâm lý bây đàn, một hai người không dám tấn công sân phơi, nhưng khi hàng trăm, thậm chí hàng nghìn người tụ tập, ai cũng có thể lao vào. sân phơi cùng với tâm lý pháp luật cũng không trừng phạt được, vậy thì rất là phiền toái.
"Ngươi nghĩ như vậy là đúng", Kim Phi nói: "Những dân tị nạn tuy đáng thương nhưng vẫn phải cẩn thận và sắp xếp càng sớm càng tốt, nhưng chúng ta phải chú ý đến cách thức, phương pháp để không gây ra nổi loạn!"
"Dạ!" Xuân Ni gật đầu.
Việc phơi nắng rong biển không cần kỹ thuật quá nhiều, chỉ cần có đủ không gian và kệ gỗ là được, Không có gì để tham quan, Kim Phi chỉ nhìn lướt qua, đi vòng quanh nhà kho, rồi tiếp tục đi đến xưởng cá muối ở phía bắc.
Lúc này Khánh Mộ Lam đã ở cửa đợi một lúc, thấy Kim Phi tới, tiến lên đấm vào ngực Kim Phi ngực một cái: "Còn tưởng hôm nay ngài lại không tới chứ!”
Ở vị trí của Kim Phi, không có nhiều người dám dùng nắm đấm trực tiếp đánh y và Khánh Mộ Lam là một trong số đó.
Kim Phi nhận một cú đấm, nhưng thay vì tức giận, y lại cảm thấy rất vui mừng.
Với địa vị hiện tại của y, hầu hết mọi người đều thận trọng khi nhìn thấy y, ví dụ như Xuân Ni, trước kia ở núi Thiết Quán cũng thường xuyên đùa giỡn cùng Kim Phi, bây giờ làm trưởng xưởng sân phơi, khi gặp lại Kim Phi, đã trở nên thận trọng hơn.
Khánh Mộ Lam bây giờ cũng là trưởng xưởng, nhưng theo lý thì địa vị không có một chút khác biệt với Kim Phi, nhưng là thấy y, cô ấy vẫn có thể giữ được tâm tính như trước kia, điều này khiến cho Kim Phi cảm thấy vô cùng trân quý.
Bởi vì hành động này cho thấy trong lòng Khánh Mộ Lam, thái độ của cô ấy đối với Kim Phi vẫn như trước kia vậy.
Người có địa vị cao quá ít, địa vị càng cao, Kim Phi càng cảm thấy cô đơn.
Những người từng gọi anh là "Phi ca" trước kia, bây giờ khi gặp lại, đều dừng lại và cúi chào, đồng thời gọi y là tiên sinh một cách đúng mực, chỉ có một vài trường hợp ngoại lệ, và Khánh Mộ Lam là một trong số ít trường hợp ngoại lệ đó.
Ban đầu thời điểm Kim Phi còn chưa trỗi dậy, Khánh Mộ Lam cũng không có xem thường Kim Phi, bây giờ Kim Phi phát triển hơn, Khánh Mộ Lam cũng không có vướng mắc gì với thân phận của Kim Phi, vẫn nói những gì nên nói, điều này làm cho khi Kim Phi ở cùng với cô ấy, không cảm thấy mệt mỏi gì.
Y dùng một tay đỡ cánh tay của Khánh Mộ Lam, cười nói: "Ngày hôm qua lỡ hẹn một lần, hôm nay nếu không tới, ta sợ cô tức chết, ta sẽ không có biện pháp giải thích cho Khánh đại nhân!"
"Ngài biết thì tốt, Khánh Mộ Lam chun mũi: "Hôm nay nếu ngài không tới nữa, bà đây sẽ tới nhà ngài và không rời đi!"
"Chỉ cần cô không lo về xưởng cá muối, ta luôn luôn hoan nghênh!" Kim Phi xoè tay, làm ra dáng vẻ muốn sao cũng được.
Khánh Mộ Lam liếc Kim Phi một cái, sau đó né sang một bên, làm động tác mời: "Hoan nghênh quốc sư đại nhân đến xưởng cá muối tham quan và chỉ bảo!”
"Hoan nghênh quốc sư đại nhân đến xưởng cá muối tham quan và chỉ bảo!" Hai hàng công nhân phía sau của Khánh Mộ Lam cũng cùng hô lên. Kim Phi nghe vậy, không khỏi nheo mắt lại một chút.
Chuyện Khánh Mộ Lam muốn làm nữ tướng quân, nhóm người dưới quyền Kim Phi đều biết, Kim Phi đương nhiên cũng biết.
Thật ra thì Kim Phi và Cửu công chúa cũng ý định để cô ấy huấn luyện binh lính, nên mới giao xưởng cá muối cho Khánh Mộ Lam quản lý.
Tuy rằng còn chưa vào xưởng, nhưng theo khí thế của hai hàng công nhân đang hò hét, Kim Phi có thể đoán được, khoảng thời gian này khẳng định Khánh Mộ Lam rất bận rộn, rất có thể đang luyện binh sau giờ làm việc.
Sự thật chứng minh, Kim Phi suy đoán không sai một chút nào, vừa vào cửa xưởng cá muối, y đã thấy rất nhiều người đang huấn luyện trên đất trống, kiểu mẫu huấn luyện gần giống như với xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm, cho tới cách quản lý, có thể nói hoàn toàn sao chép theo xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm.
Chẳng trách Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm đều nói xưởng cá muối đã thành xưởng dệt thứ hai.