Lợi ích thu được sau khi đội đánh bắt và đội hái thành lập rõ như ban ngày, từng chiếc thuyền chở rong biển và cá muối về, đó là câu trả lời tốt nhất.
Không thể nói phương án của Kim Phi không có kẽ hở, nhưng cũng có thể hình thành một vòng khép kín một cách hợp lý, không thể tìm ra sai sót lớn nào.
Cửu công chúa không đồng ý, cũng không cảm thấy kế hoạch của Kim Phi có vấn đề gì, mà chưa đủ kiến thức về biển, cảm thấy, kế hoạch này của Kim Phi quá mạo hiểm.
Xét về mặt thời gian, nền kinh tế của Xuyên Thục vừa mới ổn định, nhưng còn có rất nhiều vấn đề về kế sinh nhai cần được giải quyết gấp, không thích hợp để xây dựng rầm rộ, càng không thích hợp để xây một tòa thành mới.
Xét về mặt không gian, Đông Hải cách đại bản doanh của Xuyên Thục quá xa, ở giữa còn có Giang Nam và Trung Nguyên rất loạn, cho dù có phi thuyền và ca-nô truyền tin nhưng cũng có rất nhiều yếu tố không thể kiểm soát được.
Đợi sau này Giang Nam và Trung Nguyên ổn định, thiên hạ đầy đủ sung túc, kho bạc quốc gia có tiền, chắc chắn Cửu công chúa sẽ đồng ý kế hoạch của Kim Phi, bây giờ cô ấy cảm thấy thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Thực ra Từ Cương cũng hiểu phương án của Kim Phi, nhưng với tư cách là đại phu ngự sử mới được bổ nhiệm, đây là nhiệm vụ đầu tiên Cửu công chúa giao cho ông ta, nếu bị Kim Phi thuyết phục dễ dàng như vậy, ông ta phải giải thích với Cửu công chúa như thế nào đây? Cửu công chúa có cảm thấy ông ta không có năng lực không?
Vì vậy Từ Cương nói: “Nếu tiên sinh có thể bảo đảm đánh bắt được cá thì phương án của tiên sinh có thể thực hiện được, bây giờ vi thần còn một vấn đề cuối cùng nữa.”
“Vấn đề gì?”
“Tiên sinh cũng biết tình hình hiện tại của Xuyên Thục, sau khi công cuộc ra công cứu giúp kết thúc, khi nhàn rỗi rất nhiều người dân đều không có việc gì làm, nếu tiên sinh cần người, sao không điều người từ Xuyên Thục đến?”
Từ Cương nói: “Tiên sinh đừng quên, Xuyên Thục mới là nền móng của chúng ta.”
Kim Phi nghe vậy thì trâm mặc.
Công cuộc ra công cứu giúp đã được phổ biến một hai năm, rất nhiều dự án ở nhiều nơi đã lần lượt kết thúc, ở địa phương không có xưởng, người dân làm ruộng xong không có việc gì làm.
Không có việc gì làm cũng có nghĩa là không có thu nhập.
Thực ra xét theo lý trí, tuyển thợ ở khu vực Xuyên Thục là điều có lợi nhất đối với triều đình, vì Từ Cương nói rất đúng, Xuyên Thục là nền móng của Kim Phi, có việc gì tốt nên nghĩ đến người dân Xuyên Thục đầu tiên. . Truyện Kiếm Hiệp
“Từ đại nhân ông nói rất đúng.” Kim Phi khé gật đầu, sau đó hỏi: “Nhưng trên đường ông đến đây đã nhìn thấy những người dân ty nạn đó chưa?”
“Thấy rồi, bọn họ rất đáng thương!” Từ Cương nói: “Nhưng thời buổi loạn lạc là như vậy, nếu tiên sinh nhân từ, ngài nên nhìn xa hơn về phía trước, đừng bị sự cực khổ ở nơi này hay nơi khác trói buộc, mà nên nhanh chóng phát triển Xuyên Thục, tích lũy sức mạnh, nhanh chóng ổn định Trung Nguyên và Giang Nam!
Đến khi tiên sinh ổn định được thiên hạ, chấm dứt loạn lạc, đây mới là sự. nhân từ thực sự!”
“Từ đại nhân nói rất đúng.” Kim Phi lại thừa nhận quan điểm của Từ Cương, sau đó nói: “Nhưng ta sợ những người dân ty nạn bên ngoài không đợi được đến ngày đói”
Con người không giống máy móc, chỉ cần dừng lại và thả ra, con người chỉ cần vẫn còn thở là cần nạp năng lượng và ăn, mấy ngày không ăn sẽ chết đói.
Nguồn thức ăn duy nhất của những người dân ty nạn tụ tập ở Đông Hải là chút cháo loãng được trung tâm cứu trợ lương thực bố thí mỗi ngày.
Thực ra có thể đến Đông Hải đã may mắn rồi, ít nhất mỗi ngày đều có một hai bát cháo loãng để ăn, không đến nỗi chết đói.