Thông qua những lần hành động này, Kim Phi đã hiểu được những hạn chế của một cuộc nổi dậy thuần giai cấp nông dân. Đồng thời y cũng nhận ra rằng muốn thành công thì cần có đội Chung Minh hỗ trợ chuẩn bị chu toàn và tiêu cục Trấn Viễn hỗ trợ về võ lực.
Tỷ lệ thành công của phương pháp rải truyền đơn trước đó quá thấp, thất bại ảnh hưởng rất lớn đến lòng tin của mọi người, cho dù đội Chung Minh có đến đó, người dân rất có thể sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Mặt khác, nếu cuộc nổi dậy thành công, liệu quân nổi dậy chưa được tiêu cục Trấn Viễn huấn luyện, trong tương lai có sẵn sàng phục tùng tiêu cục Trấn Viễn không?
Vì những cân nhắc này, Kim Phi tạm thời dừng hoạt động rải truyền đơn thúc đẩy việc đánh cường hào chia ruộng đất. Y sẽ chờ cho Xuyên Thục phát triển, sau đó tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh sẽ hợp tác với nhau từng bước một thành lập quân đội.
Đề xuất hiện tại của Khánh Mộ Lam khiến y nghĩ rằng đào tạo những người tị nạn để họ trở về quê hương chủ trì việc đánh cường hào chia đất đai cũng là một ý tưởng hay, và nó có thể có tác dụng tương tự như ở quận Bình Giang.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm thất bại trước đây, Kim Phi cảm thấy việc này cần phải suy nghĩ và lập kế hoạch cẩn thận, tốt nhất nên chọn thêm một vài địa điểm làm thí điểm để xem hiệu quả rồi mới cân nhắc có nên triển khai toàn diện hay không.
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay sang Khánh Mộ Lam gật đầu: “Đưa danh sách những công nhân đã đề xuất quay về quê nhà cho ta!”
"Đại nhân, ngài chuẩn bị đồng ý cho bọn họ về quê sao?" Khánh Mộ Lam tò mồ hỏi. "Ta chỉ muốn cùng bọn họ nói chuyện một chút, sau đó suy nghĩ thêm về vấn đề này!" Kim Phi lắc đầu.
“Được”, Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó hơi cong môi: “Đại nhân, ngài không còn hào sảng như trước nữa, làm việc gì cũng phải cân nhắc từng chút một!”
"Cô đang lẩm bẩm cái gì vậy?" Kim Phi đen mặt giả vờ vò đầu Khánh Mộ Lam một cái, trong lòng cười khổ.
Từ Cương thì cho rằng y là người bốc đồng muốn gì là phải làm ngay và luôn. Vậy mà đến Khánh Mộ Lam, cô ấy lại bảo y chỉ ly không đủ hào sảng.
Kim Phi cảm thấy làm người thật khó khăn mà.
Trước đây ở làng Tây Hà, Khánh Mộ Lam thường đến nhà Kim Phi để ăn tối. Kim Phi khi đó cũng hay vò đầu Khánh Mộ Lam.
Tuy nhiên, khi gánh nặng trên vai cô ấy ngày càng nặng nề hơn, cơ hội đến nhà Kim Phi cũng ít dần.
Điều đó khiến mối quan hệ của họ cũng dần trở nên xa cách.
Nhưng cái vò đầu vừa rồi khiến Khánh Mộ Lam dường như đã quay trở lại làng Tây Hà, khoảng cách giữa cô ấy và Kim Phi đột nhiên biến mất.
" "
Khánh Mộ Lam hất tay Kim Phi, vừa chải tóc vừa tức giận trừng mắt nhìn y: "Ngài còn muốn xem thứ gì hay hỏi chuyện gì nữa không?”
"Không còn nữa”, Kim Phi khẽ lắc đầu.
“Vậy ngài nghĩ thế nào về kế hoạch trấn áp thổ phỉ mà ta vừa đề cập?” Khánh Mộ Lam đầy mong đợi nhìn Kim Phi.
"Cô có thể thử xem!" Kim Phi khẽ gật đầu. "Được!" Khánh Mộ Lam hưng phấn siết chặt nắm đấm.
“Đừng quá hưng phấn, ta còn chưa nói xong đâu!” Kim Phi nghiêng đầu liếc nhìn Khánh Mộ Lam.
“Ta biết rồi...” Khánh Mộ Lam cong môi: “Nói cho ta biết, yêu cầu và điều kiện của ngài là gì?”