"Đúng rồi, ta quên mất rong biển được khai thác từ biển!" Từ Cương vỗ đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Rong biển khi đó vẫn là một thứ mới mẻ ở Đại Khang, vừa rồi khi nghe đến rong biển, suy nghĩ đầu tiên của Từ Cương là rong biển rất đắt mà quên mất thứ này được khai thác từ đâu.
“Tiên sinh quả thực là vị cứu tỉnh của Đại Khang chúng ta”, Thiết Thế Hâm cảm thán: “Nếu không phải tiên sinh phát hiện ra rong biển có thể ăn được, vậy thì Đông Hải, thậm chí cả Đại Khang e rằng còn lâm vào cảnh khốn cùng hơn bây giờ nhiều!"
Năng suất rong biển xung quanh đảo Mao Lãng rất cao. Hơn nữa sau khi đội khai thác hái xong rong biển, đẳng sau lập tức có người bắt tay vào trồng lại rong biển ở khu vực đó. Mô hình khai thác và trồng lại này đã được hoàn thiện.
Sau hơn nửa năm trồng, lứa rong biển đầu tiên được trồng chuẩn bị được thu hoạch trong một thời gian nữa.
Từ Cương cho rằng rong biển rất đắt vì ông ta thường mua loại rong biển chất lượng cao, nếu là rong biển có chất lượng trung bình hoặc kém thì không đắt. Thông qua hợp tác xã mua bán và thương hội Kim Xuyên, rong biển và cá muối giờ đây đã trở thành nguồn thực phẩm hàng ngày của người dân. Nhờ những loại thực phẩm này mà áp lực do thiếu lương thực đã được giảm đáng kể.
Điều này đặc biệt rõ ràng ở khu vực biển Đông Hải.
Nơi này tụ tập mấy vạn người tị nạn, nếu nấu cháo gạo phát cho họ thì lượng lương thực tiêu hao sẽ vô cùng lớn.
Tuy nhiên, vì có đội đánh bắt và đội khai thác rong biển nên lều cháo đều sử dụng nguyên liệu tại địa phương. Cháo chủ yếu là cá muối và rong biển, chỉ cần một ít gạo.
Những người tị nạn tập trung ở Đông Hải chủ yếu đến từ Trung Nguyên. Kim Phi không thể bán muối rẻ, giá muối ở đó vẫn đắt như trước. Tuy nhiên, ngư dân thậm chí còn không đủ tiền ăn chứ đừng nói đến việc bỏ ra rất nhiều tiền để mua muối. Kết quả là nhiều người tị nạn mắc phải hội chứng thiếu natri.
Cháo cá muối và tảo bẹ không chỉ làm no bụng người tị nạn mà còn bổ sung lượng muối họ thiếu.
Đến khoảng chín giờ sáng, việc phát cháo đã cơ bản hoàn thành.
Nhưng những người tị nạn trở về cũng không có việc gì làm nên phần lớn họ không rời đi mà ngồi xung quanh bục gỗ, đợi người đưa thư đến đọc báo và nghe những sự kiện lớn đã xảy ra ở Xuyên Thục.
Hôm nay không có gió, mặt trời ấm áp, những người tị nạn ngồi trên mặt đất trò chuyện.
“Không biết báo hôm nay có tin gì vui không?” "Có tin vui thì cũng là tin vui ở Xuyên Thục, có liên quan gì đến chúng ta?"
"Ta thực sự ngưỡng mộ người dân ở đó. Ở đó có Bệ hạ và Kim tiên sinh, họ. không chỉ chia đất đai của địa chủ cho người dân mà còn khuyến khích người dân khai hoang. Nghe nói nếu khai hoang thì năm đầu sẽ miễn thuế, năm thứ hai và năm thứ ba thuế thu cũng rất ít, từ năm thứ tư mới thu thuế như ruộng bình thường!”
"Cho dù là ruộng bình thường thì thuế ở Xuyên Thục cũng đều rất thấp, nghe nói chỉ bằng khoảng hai phần số thuế chúng ta phải đóng!"
"Vậy không phải là quá thấp sao?"
"Không chỉ thuế thấp, mà toàn bộ thổ phỉ ở Xuyên Thục đều bị tiêu cục Trấn
Viễn đánh dẹp. Đến nay, thậm chí không còn một tên thổ phỉ nào nữa, người dân cũng không còn phải nộp lương thực hàng năm cho bọn chúng!”
“Thuế thấp, lại không phải nộp lương thực hàng năm, cũng không phải lo đám thổ phỉ đến giết người bất cứ lúc nào... Không biết khi nào chúng ta mới có được cuộc sống tốt như vậy!"
“Hay là chúng ta cũng đi Xuyên Thục nhé?”
“Xuyên Thục ở phía Tây, chúng ta ở phía Đông, cách nhau ngàn dặm, khắp nơi đều có thổ phỉ, chúng ta làm sao có thể đến đó?”
Nghe vậy, những người xung quanh bất lực thở dài.
Họ đã muốn đến Xuyên Thục từ lâu, nhưng nó quá xa so với Đông Hải, hơn nữa ở giữa còn có Trung Nguyên đang rất hỗn loạn.
Bọn họ đều trốn thoát khỏi Trung Nguyên, cho nên biết rõ hiện tại khu vực. Trung Nguyên hỗn loạn và nguy hiểm như thế nào. Với sức của họ thì không thể nào đến được Xuyên Thục.