"Nếu chúng ta đến sớm hơn nửa tháng thì tốt biết mấy!" “Đúng vậy, Lưu Đại Bảo của thôn chúng tôi may mắn đến sớm, đúng dịp
xưởng đóng thuyền và xưởng cá muối tuyển công nhân, hiện tại cậu ta cơm ăn nhà ở không cần lo lắng, con cái cũng có quần áo mùa đông cả rồi!”
"Nghe nói khi vào xưởng làm việc, mọi người trước tiên được phát một bộ quần áo, đồ ăn bên trong được ăn thoải mái!"
"Không những được ăn thoải mái mà nếu làm việc từ ba tháng trở lên, thậm chí có thể được cấp cho một ngôi nhà gạch, có thể đưa vợ con vào ở trong đó!"
"Đúng vậy, trong thôn của chúng tôi có mấy người đã được cấp nhà!"
“Không biết khi nào các xưởng này sẽ tuyển thêm nhân công!”
Trong khi những người tị nạn đang trò chuyện, người đưa thư đi xe đạp từ xa tới, đang định đi đến bục gỗ để đọc báo hôm nay thì bị một nhân viên hộ tống và một thanh niên chặn lại.
Người thanh niên đó chính là cấp phó Tiểu Lưu, anh ta đưa tờ thông tin tuyển dụng đã chuẩn bị sẵn cho người đưa thư, bảo người đưa thư đọc tờ thông tin tuyển dụng sau khi đọc xong báo ngày hôm nay.
Người đưa thư đọc qua tờ thông tin tuyển dụng, sau đó gật đầu và bước lên bục gỗ.
Bình thường người đưa thư sẽ rời khỏi bục gỗ sau khi đọc báo xong, nhưng hôm nay đọc báo xong anh ta lại không rời đi, mà lấy từ bên cạnh ra một mảnh giấy viết tay, giơ chiếc loa sắt lên nói:
“Hôm nay ngoài báo ra, sẽ đọc thêm tờ thông báo tuyển dụn
Anh ta vừa dứt lời, những người tị nạn bên dưới lập tức xôn xao.
Thương hội Kim Xuyên ở Đông Hải mặc dù ngày nào cũng phát cháo, nhưng cháo họ ăn hàng ngày cũng không đủ để no bụng mà chỉ có thể đảm bảo họ sẽ không chết đói.
Khi vào làm trong xưởng thì khác, không chỉ có cơm ăn, chỗ ở mà còn được trả lương.
Mặc dù lương tại các xưởng ở Đông Hải không cao bằng Xuyên Thục, nhưng đối với những người tị nạn hiện tại, có thức ăn và nhà ở là một điều kiện rất hấp dẫn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Mộng Có Đành Buông
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia
=====================================
Người đưa thư vừa dứt lời, vô số người tị nạn đã lao về phía bục gỗ, hỏi xưởng nào đang tuyển công nhân!
Đối với những người tị nạn, khi được vào xưởng làm công nhân, những ngày tháng tốt đẹp sẽ tới. Chỉ tiếc lần tuyển nhân công này số lượng quá ít, đại đa số mọi người vẫn không được tuyển chọn.
Người đưa thư giơ chiếc loa sắt lên, nói lớn để trấn an những người tị nạn, nhưng chẳng có tác dụng gì. Những người tị nạn phía sau nghe không rõ nên cố gắng hết sức chen về phía trước.
Mùa đông đang đến gần và trong mắt nhiều người tị nạn, đây là cơ hội cuối cùng của họ.
Nếu lần này họ không được tuyển, thì dù có bếp nấu cháo mỗi ngày họ cũng sẽ bị chết cóng ở vùng đất hoang lạnh vì không có chỗ ở.
Nhất thời, bục gỗ nơi đọc báo rung chuyển do đám đông người tị nạn chen chúc, những nhân viên hộ tống đứng xung quanh để giữ trật tự giờ cũng không thể chen vào.
Tả Phi Phi tình cờ đi ngang qua đó, nghe thấy tiếng động ở đây liền dẫn theo cận vệ của mình chạy tới.
Số lượng người tị nạn tụ tập vào thời điểm này quá lớn, nếu xảy ra binh biến thì hậu quả sế vô cùng thảm khốc.
Thiết Thế Hâm không ngờ mọi người lại hưng phấn như vậy, nhìn thấy Tả Phi Phi dẫn người tới ông ta như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mình, lập tức chạy ra đón.
"Thiết đại nhân, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tả Phi Phi cau mày hỏi.
"Xưởng trưởng Tả, cô tới vừa kịp lúc!"
Thiết Thế Hâm nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra.
Nghe nói chỉ là tuyển nhân công chứ không phải do có kẻ xúi giục người tị nạn nổi dậy, Tả Phi Phi thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó rút ra một khẩu súng kíp, bóp cò bắn chỉ thiên.
Bằng!
Tiếng súng chói tai vang lên, xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.