Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Không dễ gì tình hình mới ổn định lại, người đưa thư vội bắt lấy cơ hội, giơ loa hét lớn: "Mọi người đều bình tĩnh lại chút, ai ồn ào ta sẽ không đọc nữa!"

Quả nhiên câu này rất có tác dụng, tất cả người dân ty nạn có mặt ở đó đều ngoan ngoãn im lặng, có hai đứa trẻ khả năng là đã bị tiếng súng dọa sợ, đang khóc oe oe, nhưng giây sau đã được cha mẹ lấy tay che miệng lại.

Lúc này người đưa thư mới hài lòng gật đầu, vừa chuẩn bị lên tiếng, lại nhìn thấy Tiểu Triệu đứng ở phía dưới vẫy tay với hắn.

Thực ra người đưa thư không biết thân phận của Tiểu Triệu, nhưng vừa rồi Tiểu Triệu đến tìm hắn cùng với nhân viên hộ tống, chắc chắn là người mình.

Vì vậy người đưa thư đã giơ loa lên chỉ huy dân ty nạn mở đường cho Tiểu Triệu lên bậc.

"Tiểu Triệu lên đây làm gì vậy?" Tả Phi Phi nghiêng đầu nhìn Thiết Thế Hâm. “Câu thứ hai của tài liệu tuyển thợ đã nói đến đơn vị muốn tuyển thợ lần này,

nếu người đưa thư đọc dựa theo tài liệu, sợ rằng chỉ mới đọc đến câu thứ hai, mọi người đã chạy hết rồ


Thiết Thế Hâm cười giải thích: "Lần tuyển thợ này tương đối đặc biệt, cách thức làm việc và đãi ngộ cũng không giống trước đây, nếu bọn họ chưa nghe. xong đã chạy, có thể sau này sẽ xảy ra tranh chấp.

€ó lẽ Tiểu Triệu lên đây để phòng xảy ra tình huống này."

"Hóa ra là như vậy.” Tả Phi Phi khẽ gật đầu.

Thực ra, tình hình cũng như Thiết Thế Hâm nghĩ, sau khi Tiểu Triệu bước lên, không đọc tài liệu tuyển dụng mà lấy loa sắt từ trong tay người đưa thư, sau đó

nói với bên dưới: "Lần tuyển thợ này không giống trước đây, ta hi vọng mọi người có thể kiên nhãn lắng nghe, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đi đăng ký!"

Những người dân ty nạn nghe vậy, tất cả đều dựng lỗ tai lên.

Lúc này Tiểu Triệu mới lấy tài liệu tuyển dụng, bỏ qua nội dung ở phía trước nói:

"Lần tuyển thợ này, một khi tuyển dụng thì đơn vị tuyển thợ sẽ phụ trách một ngày ba bữa cho thợ, tiền lương sẽ được thanh toán năm ngày một lần, sau khi được nhận việc chính thức, bắt đầu từ tháng thứ hai, tiền lương sẽ được thanh toán một tháng một lần!”

Nghe đến đây, nhiều người dân ty nạn đều vô thức nuốt nước miếng.

Cơm trong xưởng ngon hơn nhiều so với cháo loãng, hơn nữa còn một ngày ba bữa không hạn chế, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta thích thú rồi.

Họ cũng rất hài lòng với cách thanh toán tiền lương.


Thực ra cách thanh toán chủ yếu của Đại Khang cũng là một tháng thanh toán một lần, cũng có nơi nửa năm hay một năm thanh toán một lần, nhưng dân ty nạn bây giờ hầu như đều đã cùng đường bí lối, năm ngày thanh toán tiền

lương một lần, họ có thể dùng để lo cho người nhà mình.

Tiểu Triệu thấy dân ty nạn không có ý kiến gì thì nói tiếp: "Đợt tuyển thợ lần này là công việc tạm thời, bao ăn không bao ở... "

Vừa dứt lời, sự im lặng phía dưới lại lần nữa bị phá vỡ.

Ấm no là điều kiện cần thiết của sinh tồn, cũng là hai vấn đề dân ty nạn quan †âm nhất.

Trước kia khi tuyển thợ, chỉ cần có thể vào xưởng, thì sẽ được bao ăn bao ở, nhưng lần này chỉ bao ăn chứ không bao ở.

Trời cũng sắp lạnh rồi, dù ăn no đến đâu mà ban đêm không có chỗ ở thì cũng không chịu được!

"Trước kia đều bao ở, sao bây giờ lại không bao ở nữa vậy?"


"Trời cũng sắp lạnh rồi, không có chỗ ở, nếu bị tế cóng thì sao ban ngày làm việc được chứ?"

"Vị quan gia này, con nhà ta còn quá nhỏ, bọn ta không cần phân cho một căn nhà, chỉ cần có thể sống ở dưới mái hiên là được rồi, để bọn ta sống ở bên

tường, ban đêm chịu chút gió cũng được!”

Dân ty nạn ở phía dưới có người cầu xin có người chất vấn, cũng có người tức giận, rất ồn ào.

Tiểu Triệu hét mấy lần cũng không có hiệu quả, đánh chiêng cũng không có ích gì, chỉ có thể bất lực nhìn Tả Phi Phi.

Tả Phi Phi lại lấy súng kíp ra. Tiếng súng vừa vang lên, cuối cùng đã im lặng lại. Tiểu Triệu biết bây giờ nói nhẹ nhàng cũng vô dụng, vì vậy đã lạnh mặt nói:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận