Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Kim Phi nhìn thấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Y thật sự không người khác quỳ trước mặt mình, cũng lười nói đống đạo lý đó nữa.

Mọi người gặp mặt bắt tay, không được nữa thì cúi người chào là được rồi, vì sao cứ phải quỳ tới quỳ lui chứ?

Vốn dĩ tập tục của Xuyên Thục đã gần như bị y chỉnh lại, ngoại trừ một số người dân nhìn thấy y tương đối kích động, đa số nhân viên hộ tống và quan viên

nhìn thấy y đều không quỳ, mà đổi thành lễ kính quân và lễ thư sinh.

'Tên Từ Cương này có chút gốc rễ, nếu như ông ta lại dẫn dắt phong tục quỳ gối, Kim Phi nghĩ thôi cũng đã đau đầu.

May mà Từ Cương không ở Kim Xuyên quá lâu đã đến Đông Hải, bây giờ hình như đã bị Thiết Thế Hâm sửa lại rồi.


Chỉ cần lần này không quỳ, sau này xác suất quỳ lại nhỏ hơn rất nhiều.

Dù sao Kim Phi không đợi Từ Cương do dự, cười chào hỏi với mấy người, sau đó nhìn Khánh Mộ Lam hỏi: “Trưởng xưởng Khánh muốn ra ngoài sao?”

“Trời sắp tối rồi, ta đi đâu chứ?”

Khánh Mộ Lam liếc Kim Phi một cái: “Ta nghe nói Thiết đại nhân và Từ đại nhân muốn đến nhà xưởng tham quan chỉ đạo, nên ta đến trước cửa nghênh đón, không ngờ ngài cũng đến!”

Theo lý mà nói nếu như Kim Phi và Thiết Thế Hâm, Từ Cương cùng đến tham quan thì người báo tin sẽ nói tên của Kim Phi trước, sau đó mới nói Thiết Thế Hâm và Từ Cương.

Kết quả người báo tin không hề nhắc đến Kim Phi.

Lễ nào người báo tin nói thiếu?

“Ta là đột nhiên muốn đến, vừa hay gặp được Thiết đại nhân và Từ đại nhân” Kim Phi giải thích.

Khánh Mộ Lam nghe xong, chợt gật đầu sau đó nghiêng người làm động tác mời: “Hoan nghênh ba vị đại nhân đến xưởng cá muối tham quan chỉ đạo, mời!”

“Trưởng xưởng Khánh nặng lời rồi, không nói là chỉ đạo chỉ là xem thử tiến độ công trình như thế nào.” Thiết Thế Hâm xua tay nói.

Kim Phi không khách sáo, dẫn đầu đi trước.


Y vừa đưa dây cương ngựa cho Thiết Chuỳ, vừa tuỳ ý hỏi: “Hai vị đại nhân đi bộ đến sao?”

Y cưỡi ngựa đến, Thiết Thế Hâm và Từ Cương chỉ dẫn theo mấy cận vệ, không cưỡi ngựa cũng không có xe ngựa.

“Nói ra không sợ tiên sinh chê cười, lão phu đã sống nửa đời người còn chưa thấy biển lần nào, muốn đi cạnh biển ngắm nhìn!” Thiết Thế Hâm cười nói.

“Ở bờ biển nhìn thấy biển và hồ lớn gần như nhau, nếu như mấy ngày nữa Thiết đại nhân rảnh rỗi có thể lên thuyền lầu của đội đánh bắt chạy một vòng biển, đó mới đã!” Kim Phi cười đề nghị.

Đàn ông đến chết cũng là thiếu niên, Thiết Thế Hâm nghe thấy không khỏi có chút động lòng: “Ta có thể sao?”

“Đương nhiên có thể.” Kim Phi nói: “Đợi công trình bên đây kết thúc, ta cho. ông nghỉ mấy ngày, ông đến sân hái rong biển và đội đánh bắt xem thử, cũng xem như kiểm tra công việc thay ta!”

“Vậy thì đa tạ tiên sinh rồi!” Thiết Thế Hâm cúi lệnh vâng lệnh.

Từ Cương và Kim Phi cũng không phải rất thân, đi theo phía sau không nói chuyện.


Nhưng mà nhìn thấy Kim Phi và Thiết Thế Hâm nói chuyện, trong mắt ông ta toàn sự cảm khái.

Buổi sáng sau khi kết thúc tuyển thợ, ông ta không về, vẫn luôn đi vòng quanh các nơi ở Đông Hải, khi nhìn thấy những dân tị nạn không ứng tuyển được mà còn chủ động giúp đẩy xe, Từ Cương vô cùng cảm động.

Lúc trước làm quan muốn tu sửa công trình gì đều cưỡng ép phân chia lao dịch, kết quả công trình vẫn kéo dài, sau này không ít nơi trực tiếp quy định thời hạn công việc và chất lượng công trình rõ ràng, nếu như đến hạn còn chưa hoàn thành hoặc là chất lượng công trình không đạt thì người phụ trách sẽ đối mặt với sự xử phạt nghiêm khắc.

Người phụ trách vì muốn bản thân không phải chịu phạt, chỉ có thể chèn ép người dân làm việc.

Dưới chính sách đè ép, đa số công trình tuy đều hoàn thành như thời hạn nhưng lại tích luỹ lửa giận ngày càng nhiều trong lòng người dân.

Thời kỳ lao dịch xảy ra bạo động đã chẳng gì lạ, mấy năm trước càng ngày càng nhiều thậm chí có mấy nơi dẫn đến khởi nghĩa nhân dân.

Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, theo như yêu cầu của Kim Phi đã huỷ bỏ lao dịch, thực hiện các công cuộc ra công cứu giúp, phát tiền cho người dân xây dựng công trình, nâng cao tính tích luỹ của người dân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận