Lời này tương đương với lệnh đuổi khách, nhưng Thiết Thế Hâm cũng không rời đi, mà hỏi không chút chừng mực: “Tiên sinh, xin hỏi, lát nữa ngài đi thương lượng chuyện sắp xếp công việc cho nạn dân với Tuyết Mai cô nương sao?”
"Đúng vậy." Kim Phi gật đầu.
"Vậy ta và Từ đại nhân có thể dự thính chút không?" Thiết Thế Hâm lại hỏi.
"Thân thể của các ông không sao chứ?" Kim Phi hỏi.
Mặc dù không hỏi, nhưng từ bùn cát trên vạt áo, quần áo của hai người Thiết Thế Hâm và Từ Cương thì có thể thấy được, hôm nay bọn họ chắc chắn đã đi đường không ít.
Hai người đều đã cao tuổi, Kim Phi hơi lo lắng khiến bọn họ mệt ngất.
"Không sao." Thiết Thế Hâm lắc đầu nói: "Hiện giờ còn chưa sắp xếp cẩn thận cho các nạn dân, ta quay về cũng không ngủ được!"
Từ Cương cũng chắp tay với Kim Phi: "Hạ quan cũng vậy!”
"Hai vị đã nói như thế, vậy cùng đi đi!"
Kim Phi dẫn theo mấy người đi tới thư phòng.
Thật ra công chúa Lộ Khiết cũng rất muốn đi theo qua đó cùng nghe, bởi vì tình hình ở Đông Man chắc chắn còn nghiêm trọng hơn Đông Hải, cô ta muốn học tập một chút kinh nghiệm cứu trợ thiên tai của Kim Phi.
Nhưng ánh mắt Khánh Mộ Lam vừa nhìn cô ta không tốt đẹp cho lắm, khi Thiết Thế Hâm giời thiệu với Từ Cương, Từ Cương và Nhuận Nương, Tả Phi Phi, Bắc Thiên Tâm đều được đáp lễ, nhưng nghe thấy mình là công chúa Đông Man, Từ Cương thậm chí còn không thèm bắt chuyện, hiển nhiên cũng không thích mình.
Công chúa Lộ Khiết nhìn Kim Phi đi tới cửa thư phòng, cuối cùng vẫn không đi qua cùng, mà dẫn theo Băng Nhi quay lại chỗ ở của mình.
Trụ sở của thương hội Kim Xuyên cách đây không quá xa, mấy người Kim Phi chưa ngồi được bao lâu, người phụ trách thương hội Tân Tuyết Mai đã đến.
"Tham kiến tiên sinh, tham kiến Thiết đại nhân, tham kiến Khánh trưởng xưởng, tham kiến... vị đại nhân này!"
Tân Tuyết Mai lần lượt chào hỏi.
Thiết Thế Hâm nghe thấy Tân Tuyết Mai gọi Từ Cương là vị đại nhân này, cười giải thích nói: "Tuyết Mai cô nương, vị này là tân nhiệm ngự sử đại phu, Từ đại nhân!"
Tần Tuyết Mai nhanh chóng hành lễ: "Tuyết Mai tham kiến Từ đại nhân!"
“Tân cô nương!”
Thương hội Kim Xuyên có quy mô rất lớn, người phụ trách thương hội Đông
Hải chắc chắn là cấp cao của thương hội, Từ Cương cũng không dám khinh thường, nhanh chóng đứng dậy đáp lễ.
Sau khi hai bên xong, Kim Phi hỏi: "Tuyết Mai, trong thương hội có lò lửa không?”
"Có." Tân Tuyết mai gật đầu, không đợi Kim Phi hỏi thêm đã chủ động nói: "Trong số hàng hóa đưa tới thời gian trước có lò lửa, có chừng hai ngàn cái!"
Số lượng than đá dự trữ có bao
"Hiện giờ đã chất đầy sân số một, số hai, số ba, nhưng bởi vì vẫn luôn bổ sung cho thuyền hơi nước, lại luôn có thuyền mới được kéo tới, nên số lượng cụ thể còn cần ta quay về kiểm tra đối chiếu một chút."
Bây giờ thuyền hơi nước đã thành phương tiện vận chuyển chủ yếu của thương hội Kim Xuyên, than đá là nguồn năng lượng chủ yếu của máy hơi nước,
Đông Hải bên này vẫn luôn dự trữ.
Sau khi thuyền lầu kéo rong biển và cá muối về, nếu như không có hàng hóa khác, hầu như đều sẽ kéo một thuyền than đá tới.
"Sân số một, số hai, số ba đều được chất đầy..."
Kim Phi suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Khánh Mộ Lam: "Thông báo cho đội bảo an đi tới nhà kho thương hội kéo lô cây đuốc đi, rồi kéo thêm một chút than đá, đưa tới mỗi lều một lò lửa!
Tuyết Mai, cô phối hợp một chút!"
Lều được dựng sau khi trời mưa, lúc ấy, rất nhiều nạn dân đều ướt hết quần áo.
Đầu năm nay, gần như tất cả nạn dân đều chỉ có một bộ quần áo, ướt rồi chỉ có thể làm ấm.
Hiện giờ mặc dù đã tiến vào lều hoặc ký túc xá thủy quân, nhưng mặc quần áo ướt vẫn dễ sinh bệnh.
Kim Phi không thể phát cho mỗi một nạn dân một bộ quần áo, chỉ có thể đưa cho bọn họ lò lửa, vậy thì có thể khiến nhiệt độ trong lều tăng lên, mau chóng làm ấm quần áo.
“Dạ!”
Khánh Mộ Lam và Tần Tuyết Mai đồng thời gật đầu đồng ý.
Hai người đang muốn đi ra ngoài, Kim Phi lại gọi Khánh Mộ Lam lại: "Cô kêu đội hộ vệ tuần tra đêm chú ý một chút, cứ cách mỗi nửa canh giờ thì xem lều, đừng để trúng độc!"
Phần lớn nạn dân chưa từng thấy than đá, càng không có kiến thức trúng độc khí ga, Kim Phi lo lắng bọn họ bịt kín lều trúng độc.