"Có trả tiền công cho người tới giúp đỡ không?" Kim Phi hỏi.
Trong đợt tuyển dụng trước đó, nhiều người tị nạn không được tuyển chọn, họ đã nán lại trước cửa công xưởng rất lâu rồi mới rời đi.
Nếu chủ động tới giúp đỡ và được đối xử như những người lao động được tuyển dụng thì còn tổ chức tuyển dụng để làm gì?
“Họ không được trả lương”, Tiểu Lưu lắc đầu nói: “Nhưng họ được bao ăn bữa trưa và bữa tối”.
Kim Phi nghe được lời này thì không khỏi có chút cau mày.
Không phải y đang tiếc hai bữa ăn, mà là ở thế giới hiện tại, đồ ăn đối với người tị nạn là một thứ xa xỉ. Nếu những người tị nạn khác biết được cho dù không thông qua quá trình tuyển dụng, họ vẫn được phát đồ ăn nếu đến giúp đỡ thì ngày hôm sau chắc chắn sẽ có rất nhiều người tị nạn tràn tới đây, đến lúc đó thì sẽ phiền phức to.
"Những người ở lại giúp đỡ hôm nay, chúng ta sẽ giữ họ lại dưới danh nghĩa công nhân thời vụ do công trường mở rộng tuyển dụng. Ngày mai hãy cử người đến canh gác công trường, chúng ta không thể thu nhận thêm người đến giúp đỡI"
Kim Phi giải thích: "Nếu không đủ nhân lực, chúng ta có thể mở rộng tuyển dụng thông qua kênh chính thức. Cậu đã hiểu chưa?"
"Ta hiểu rồi!" Tiểu Lưu liên tục gật đầu.
Kim Phi từ lúc ngủ dậy đến giờ còn chưa ăn cơm, y đi một vòng công trường rồi lại quay về.
Khi y trở lại công trường vào lúc chạng vạng tối, dãy nhà ở tập thể thứ sáu và thứ bảy đang được lợp mái.
Tính cả hai dãy mới xây chiều hôm qua thì đã có chín dãy nhà ở.
Mặc dù vừa mới xây xong, tường và mặt đất còn ẩm ướt, không thích hợp để ở, nhưng so với những túp lầu tạm bợ thì vẫn tốt hơn nhiều.
Để chứa được càng nhiều người tị nạn càng tốt, mỗi lều đều chật kín người. Ở như vậy một hai ngày hay trong thời gian ngắn cũng không phải là vấn đề lớn. Nhưng một khi để như vậy quá lâu, dễ dàng bùng phát dịch bệnh.
Vì vậy, đêm hôm đó, Kim Phi đã yêu cầu đội an ninh xưởng cá muối chuyển một nhóm người tị nạn khỏi khu vực lầu tạm và doanh trại thuỷ quân đến chỗ nhà mới xây. Điều này đã giảm bớt đáng kể áp lực lên các lều trại và doanh trại thuỷ quân.
Quả nhiên, đúng như Kim Phi suy đoán, sau khi biết được tới giúp đỡ là sẽ được phát lương thực miễn phí, sáng sớm hôm sau, vô số người tị nạn đổ về phía công trường nói rằng muốn tới giúp đỡ.
Vì đã được Kim Phi nhắc nhở từ trước, đội an ninh đã sắp xếp trước để phong tỏa bên ngoài công trường và ngăn chặn người tị nạn lao vào bên trong.
Tuy nhiên, những người tị nạn không muốn rời đi, còn những người mới đến từ phía sau cũng không nghe thấy nên liên tục nhao về phía trước, khiến đội an ninh và những người tị nạn phải xô đẩy nhau.
Lúc này, trong đám người tị nạn có kẻ hét lớn: "Các anh em, chen vào đi, chen vào sẽ có đồ ăn!"
"Cách công trường không xa là xưởng cá muối. Trong đó khắp nơi đều có cá muối. Chỉ cần vào được bên trong đó, chúng ta sẽ không bao giờ phải lo hết lương thực!"
“Không chỉ xưởng cá muối, còn có kho hàng của thương hội Kim Xuyên. Đồ ăn bên trong chất như núi, nhưng thương hội Kim Xuyên không lấy ra cho chúng †a ăn. Cháo trong lều cháo thì toàn nước là nước!"
"Các anh em, tấn công!"
Cái đói có thể khiến con người mất trí và biến thành dã thú. Trong những năm nạn đói hoành hành, rất nhiều người tị nạn vốn nhút nhát đã dám giết người chỉ vì một miếng ăn.
May mắn thay, lều cháo đã phát cháo giúp người tị nạn không bị chết đói nên về cơ bản họ vẫn giữ được lý trí.
Nhưng có một số người tị nạn bị kích động, khi nhìn thấy xưởng cá muối cách đó không xa, trong mắt họ hiện lên sự tham lam và hung dữ.
Mặc dù không có vụ nổi loạn quy mô lớn nào xảy ra ở các khu vực tập trung người tị nạn nhưng nạn trộm cướp vẫn xảy ra hàng ngày.
Khi xảy ra bạo loạn thì phải dùng biện pháp mạnh. Để đối phó với những người tị nạn không chịu tuân theo quy tắc này, binh phủ phụ trách khu vực tập. trung người tị nạn trước giờ đều rất mạnh tay.