Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Đại đương gia không chỉ cướp hết tài sản của đối phương mà còn nhìn trúng phụ nữ của đối phương.

Thỉnh thoảng cướp một số thương đội, cơ bản cũng đều là đàn ông đi giao hàng, rất ít phụ nữ, gần đây cướp của dân tị nạn, cũng có khá nhiều phụ nữ, nhưng cơ bản đều là người dân không thể sống nổi, vừa đen vừa gầy.

Hôm qua phụ nữ của gia đình giàu có bị cướp này, người này trắng hơn người kia, tối qua Đại đương gia đã tổn hại một loạt, mãi đến khi trời sắp sáng mới ngủ, vừa rồi bị đánh thức bởi âm thanh ở cửa.

Vốn không muốn để ý đến, nhưng nghe đến tiêu cục Trấn Viễn đánh đến Đông Hải rồi, Đại đương gia hoàn toàn không ngủ được, nhảy thẳng ra khỏi giường, sau đó mở cửa con nuôi đang định rời đi.

"Cha gọi con làm gì ạ?"

Con nuôi vung con dao phay ra nói: "Cha nuôi hãy yên tâm chờ đợi đi, con sẽ đi gặp tiêu cục Trấn Viễn luôn đây!"

"Man Nhi không được kích động!"


Đại đương gia nhanh chóng chạy đến chặn con nuôi lại: "Nếu so đao pháp, ta tin rằng mười nhân viên hộ tống cũng không thể đánh bại Man Nhi của nhà ta, nhưng tiêu cục Trấn Viễn không nói võ đức, bọn họ đều không đối đầu trực diện với bất kỳ ai, thay vì giao chiến, bọn họ bắn ra mũi tên cách xa trăm bước, Man Nhi con liều lĩnh lao ra ngoài, đúng lúc trúng gian kế của tiêu cục Trấn Viễn!"

"Vậy nên làm như thế nào đây?"

Man Nhi đặt dao phay xuống hỏi.

“Nhanh đi mời Lâm tiên sinh đến!"

Đại đương gia đạp tên tên tay sai. Tên tay sai bị đạp ngã xuống đất, đứng dậy bỏ chạy.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đi theo tên tay sai tới.

Lúc này Đại đương gia đã mặc quần áo xong, nhìn thấy người đàn ông trung niên đi vào, Đại đương gia bảo con nuôi canh cửa ra đón tiếp người đàn ông trung niên vào phòng chính.

Sau khi vào phòng, Đại đương gia nắm lấy tay áo người đàn ông trung niên, lo lắng hỏi: "Lâm tiên sinh, tiêu cục Trấn Viễn thực sự đánh tới đây rồi, bây giờ nên làm như thế nào mới được đây?”

Cây có bóng, người có tên, danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn đã truyền khắp Đông Hải, khi nghe tin tiêu cục Trấn Viễn đánh đến đây, Đại đương gia sốc đến mức không kịp mặc quần áo mà chạy thẳng ra ngoài.

Vừa rồi ông ta chỉ đang giả vờ bình tĩnh trước mặt con nuôi và tên tay sai thôi.

Bây giờ trong phòng chính chỉ có hai người ông ta và Lâm tiên sinh, Đại đương gia thực sự không thể nhịn được nữa.


Lâm tiên sinh liếc nhìn phòng ngủ phía tây, có hơi chán ghét hất tay Đại đương gia ra: "Hoảng cái gì? Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, tiêu cục Trấn Viễn có thể sẽ đánh đến đây, không phải là ngươi đã chuẩn bị xong rồi sao? Hơn nữa, lần này người đến không phải là tiêu cục Trấn Viễn!"

"Không phải tiêu cục Trấn Viễn sao?"

Đại đương gia sửng sốt: 'Không phải là vừa rồi thuộc hạ nói bọn họ có cung nỏ hạng nặng sao?"

"Có nhiều người có cung nỏ hạng nặng mà, mấy xưởng ở phía Đông Hải không trang bị cung nỏ hạng nặng sao?"

Lâm tiên sinh hỏi ngược lại: "Vừa rồi ta nhìn từ trên cao xuống, những người vây quanh trại không mặc quần áo của nhân viên hộ tống, cũng không có cờ hiệu của tiêu cục Trấn Viễn, ngược lại lại có cờ lớn của nhà họ Khánh, tướng lĩnh cầm quân cũng là một nữ tướng, có lẽ là Khánh Mộ Lam của nhà họ Khánh!"

Nghe thấy người đến không phải là tiêu cục Trấn Viễn, viên đá trong lòng Đại đương gia đã rơi xuống, cảm thấy mình lại có thể làm được rồi.

"Tướng lĩnh dẫn quân là một nữ tướng sao?"

Đại đương gia trừng mắt nói: "Tiêu cục Trấn Viễn đang coi thường trại Ngưu Gia ta à?"


"Sao hả, ngươi muốn Trương Lương đích thân tới đánh ngươi sao?"

Lâm tiên sinh giêu cợt hỏi.

"Không phải vậy."

Đại đương gia ngựng ngùng cười nói: "Vậy tiếp theo chúng †a nên làm gì?”

"Còn có thể làm gì nữa, làm theo kế hoạch đã chuẩn bị trước là được rồi!"

"Ta hiểu rồi." Đại đương gia hét lên về phía cửa: "Man Nhi, phái người đi gọi Nhị đương gia, Tam đương gia và Tứ đương gia đến đây!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận