Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Trâu chủ nhiệm nhìn thấy những gì đang được thảo luận bên dưới thì ra hiệu cho các thành viên đội an ninh bên cạnh gõ chiêng đồng.

Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, tất cả những người dân tị nạn lại nhìn lên bục gỗ.

“Thưa bà con, khoảng thời gian này mọi người đã phải chịu khổ rồi!” Trâu chủ nhiệm chỉ vào bọn thổ phỉ dưới sân khấu và hỏi: “Bây giờ những kẻ hành hạ các ngươi đã bị bắt rồi, các người nói xem nên xử lí bọn chúng như thế nào?”

Những người dân tị nạn nhìn theo ngón tay của Trâu chủ nhiệm và nhìn những tên thổ phỉ đang quỳ ở một bên.

Vốn dĩ bọn họ đã sắp đến được Đông Hải nhưng lại bị đám thổ phỉ này chặn lại ở đây, cướp hết lương thực và đồ đạc của họ, lăng mạ vợ con của họ và buộc. họ phải đi cướp những người dân tị nạn khác...

Những người dân tị nạn hận không thể chém chết bọn thổ phỉ nhưng những tên thổ phỉ này đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng họ, dù giờ đây chúng đã bị đội an ninh chế ngự rồi nhưng không ai trong bọn họ dám đứng ra ra tay.

Hiện trường rơi vào sự im lặng đáng sợ.

Lúc này, nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen đang trốn trong đám người dân †ị nạn hét to hết sức: “Chém chết bọn chúng!”

Những lời này giống như que diêm thắp sáng thùng thuốc nổ, có người dẫn đầu thì tất cả những người dân tị nạn còn lại cũng làm theo.


“Chém chết bọn chúng!” “Chém chết bọn chúng!”

Trong lúc nhất thời, những người dân tị nạn hăng hái, nếu không có đội an ninh ngăn cản thì có lẽ đã có người xông đến.

“Các vị đại gia tha cho ta đi!”

“Các vị quân gia, ta bị bọn họ ép buộc!”

Những tên thổ phỉ từng diễu võ dương oai giờ đây đều tái mặt vì sợ hãi, có kẻ quỳ lạy van xin sự thương xót, có kẻ tè ra quần, còn có kẻ giấy dụa muốn chạy trốn.

Nhưng vừa giấy dụa hai lần thì đã bị thành viên đội an ninh ở phía sau dùng gậy đánh vào đầu.

“Khiến bọn chúng câm miệng lại cho ta!” Trâu chủ nhiệm cau mày nói.

Thành viên đội an ninh lập tức tìm những thứ như giẻ rách và nhét vào. miệng bọn thổ phỉ, sau đó dùng dây thừng chặn chúng lại, không cho chúng dùng lưỡi đẩy giẻ ra ngoài!

Sau đó Trâu chủ nhiệm ra hiệu cho thủ hạ đánh chiêng đồng.

Lần này tiếng chiêng đồng vang lên hai lần thì tràng diện mới trở nên yên Tĩnh.

“Trưởng xưởng!”

Trâu chủ nhiệm quay đầu nhìn về phía Khánh Mộ Lam.

Khánh Mộ Lam giơ bàn tay lên rồi ra dấu chém ở trên cổ.

Trâu chủ nhiệm gật đầu rồi rút hắc đao từ bên hông ra.

Soạt!


Mấy chục thành viên đội an ninh cùng rút hắc đao ra.

Gần như lúc này bọn thổ phỉ đều sụp đổ, ánh mắt tràn đầy sự cầu xin. Nhưng Trâu chủ nhiệm giống như không để ý đến, lạnh lùng quát: “Chém!”

Theo lệnh của Trâu chủ nhiệm, máu tươi phun tung toé, mặt đất xung quanh bệ gỗ bị nhuộm đỏ!

“Giết hay lắm

“Cha đứa nhỏ, chàng thấy không? Bọn thổ phỉ chết rồi!”

Nhiều người dân tị nạn sợ hãi đến mức hét lên và nhắm mắt lại, nhưng cũng có một số người dân tị nạn có người thân chết dưới tay bọn cướp, đều mở to hai

mắt nhìn!

Chứng kiến những tên thổ phỉ cực kỳ hung dữ khi ở với họ giờ đây đã bị các thành viên của

an ninh chém giết như heo như chó thì sự kính phục của người dân tị nạn đối với các thành viên của đội an ninh lại càng nhiều thêm.

Lần này không cần gõ chiêng đồng nhưng khi Trâu chủ nhiệm giơ tay lên thì tất cả những người dân tị nạn đều im lặng.

“Sau khi rời khỏi trại Ngưu Gia, đi về phía đông thêm bảy tám dặm nữa thì sẽ đến lãnh thổ của huyện Đông Hải!”


Trâu chủ nhiệm nói: “Quốc sư đại nhân đã sắp xếp phát cháo miễn phí tại quán cháo ở đó, nếu mọi người muốn đi Đông Hải thì có thể đến quán cháo uống chút cháo rồi hãy tiếp tục đi Đông Hải!”

“Vị quân gia này, nghe nói ở Đông Hải có rất nhiều nhà xưởng đang tuyển công nhân, chúng ta đến đó thì có thể tìm được việc làm không?” một người dân †ị nạn hỏi.

“Nhà xưởng có tiêu chuẩn tuyển dụng công nhân, ta không thể đảm bảo liệu ngươi có được chọn hay không!”

Trâu chủ nhiệm nói: “Nhưng ta có thể cam đoan, chỉ cần đến Đông Hải thì mỗi ngày mọi người cũng đều có cháo để uống, ban đêm cũng có thể có chỗ trú ẩn để ngủ, hơn nữa sẽ không có thổ phỉ ức các hiếp ngươi nữa!”

Nghe Trâu chủ nhiệm nói như thế thì hầu hết những người dân tị nạn đều lộ ra vẻ phấn chấn.

Chỉ cần có cơm ăn, chỗ ở là bọn họ đã thỏa mãn rồi.

Tuy nhiên cũng có người lại tỏ ra sợ hãi, một người dân tị nạn sợ hãi hỏi: “Vị quân gia này, ta không muốn đi Đông Hải nữa, ta có thể về quê nhà không?”

“Đương nhiên.”

Trâu chủ nhiệm gật đầu không chút do dự: “Hiện giờ thổ phỉ ở trại Ngưu Gia đã bị chúng ta giết chết rồi, chúng ta sẽ không ngăn cản bất kì ai trở về quê nhà cả!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận