Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Trâu chủ nhiệm nói xong thì vẫy tay về phía cửa, đội an ninh đang canh cửa lập tức đẩy cung nỏ hạng nặng ra ngoài, chừa một đường ra.

“Ai muốn đi thì cứ rời đi, dù là đi Đông Hải hay trở về quê hương, hoặc đến nơi nào khác cũng được!”

Trâu chủ nhiệm chỉ ra cửa nói.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Đến tận bây giờ, người dân tị nạn vẫn còn lo sợ, lo rằng ra khỏi hang sói lại rơi vào miệng hùm.

Thái độ của Trâu chủ nhiệm đã xua tan nghi ngờ của họ.

“Bẩm quân gia, bọn ta sẽ đến Đông Hải! Nhưng... Nhưng bọn ta sợ rằng sẽ gặp thổ phil”

Một người dân tị nạn lấy hết can đảm hỏi: “Các ngươi có thể đưa bọn ta đi không?”

Những người dân tị nạn khác cũng lần lượt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trâu chủ nhiệm.


“Thành thật mà nói, các ngươi không phải là người duy nhất bị bọn thổ phỉ chặn lại, rất nhiều đồng hương của các ngươi cũng bị thổ phỉ ở những nơi khác hành hạ, bọn ta còn phải đến giải cứu họ!”

Trâu chủ nhiệm nói xong, chỉ vào khinh khí cầi lặc dù bọn ta không thể đưa các ngươi đi, nhưng bọn ta có thể đi cùng các ngươi về đến Đông Hải!”

Những người tị nạn nhìn lên khinh khí cầu, trong lòng chợt thoải mái hơn.

Mặc dù họ không biết khinh khí cầu là gì, nhưng một tòa nhà lớn như vậy vẫn có thể bay trong bầu trời nhất định sẽ rất lợi hại.

“Trưởng xưởng, ngài có dặn dò gì nữa không?” Trâu chủ nhiệm hỏi. “Không còn.” Khánh Mộ Lam lắc đầu: “Sắp xếp cho họ sơ tán đi.” “Rõ!” Trâu chủ nhiệm dõng dạc trả lời rồi ra hiệu cho phía dưới.

“Ai chuẩn bị đi Đông Hải thì đi theo ta!”

Một đội viên an ninh giơ loa sắt lên, tay phải giơ một lá cờ nhỏ đi về phía cổng trại.


Lúc đầu, những người dân tị nạn hãy còn do dự, nhưng khi được nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen dẫn đầu, càng ngày càng có nhiều người dân tị nạn đi theo.

Nửa tiếng sau, túp lều đông đúc đã hoàn toàn trống không.

Hầu hết những người tị nạn đều đi theo đội an ninh đến Đông Hải, chỉ một số bị dọa sợ chọn cách trở về quê hương.

Đối với những người như vậy, đội an ninh cũng chẳng thèm quan tâm, mặc họ rời đi.

“Trưởng xưởng, đã tìm thấy thi thể của kẻ cầm đầu bọn thổ phỉ ở phòng hội họp, các thi thể thổ phỉ khác cũng bị chém!”

Đội trưởng đội tìm kiếm phụ trách dọn dẹp chiến trường tìm được Khánh Mộ Lam: “Trong kho hàng bọn thổ phỉ vẫn còn khoảng ba bốn mươi ngàn cân lương thực, mấy rương tiền đồng và các công cụ bằng sắt, chắc bẩm vàng bạc đã được cất giấu trong nhà Đại đương gia thổ phỉ rồi, ta đã cho người đến tìm!”

“Chỉ có ba bốn mươi ngàn cân lương thực thôi sao?” Khánh Mộ Lam cau mày.

Phải biết rằng nơi này tập trung khoảng mấy mươi ngàn người dân tị nạn, vậy mà toàn bộ lương thực dự trữ của trại Ngưu Gia chỉ có vỏn vẹn ba bốn mươi ngàn cân, vậy trung bình một người chưa có tới mười cân lương thực.

“Trưởng xưởng, rất nhiều người dân tị nạn không mang theo lương thực, phải ăn rễ cỏ và vỏ cây để sống sót trên đường đi, một nửa trong số ba bốn mươi ngàn cân lương thực đó là do một người tên Lâm tiên sinh đã đưa tới nhằm lôi kéo Đại đương gia của trại Ngưu Gia, lượng lương thực cướp đi từ người tị nạn đoán chừng chỉ có tầm mười đến hai mươi ngàn cân.”

Đội trưởng đội tìm kiếm thở dài rồi hỏi: “Trưởng xưởng, phải xử lý lượng lương thực này như thế nào đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận