Lúc đó có mấy ngàn quân Ất Đằng cũng đánh không lại, làm sao chúng phải sợ đội quân có vài trăm người?
Khi bom rơi hết quả này đến quả khác, tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên!
Những tên thổ phỉ đứng trên tường thành đều bị đánh gục hoặc bị giết ngay tại chỗ!
Lúc này bọn chúng mới nhận ra sự khủng khiếp của quả bom.
Những tên thổ phỉ may mắn sống sót sau đợt ném bom đầu tiên không còn quan tâm đến việc la hét chửi bới nữa mà lần lượt bỏ chạy xuống cầu thang.
'Thật không may, lúc này muốn trốn thoát đã quá muộn.
Trước khi chúng có thể trốn thoát, đợt tấn công thứ hai đã đến.
Những bậc thang vốn đã đổ nát trong đợt tấn công đầu tiên đã bị thổi bay.
Cùng lúc đó, cuộc tấn công bằng phi thuyền cũng bắt đầu.
Bọn cướp hồ Dã Áp không đồng ý lời kêu gọi của thế gia, không ngăn cản những người tị nạn mà vẫn kiếm sống bằng cách thu thập lương thực hàng năm. Vì vậy trên đảo không có người tị nạn, về cơ bản đều là thổ phỉ. Điều đó khiến Khánh Mộ Lam không cảm thấy gánh nặng tâm lý khi tấn công.
Kim Phi đã nhiều lần nhấn mạnh rằng trong những trận chiến có thể dùng hỏa lực trấn áp thì tận dụng tối đa hoả lực, không được lấy mạng người ra để. làm vật hy sinh.
Những hộp lựu đạn và dầu trút xuống như mưa.
Hòn đảo ngay lập tức biến thành biển lửa, các dãy nhà bị thổi bay và nhiều tên thổ phỉ bị giết bên trong.
Cuộc oanh tạc kéo dài mười phút, và hai chiếc phi thuyền không quay trở lại cho đến khi toàn bộ đạn dược mang theo được trút xuống toàn bộ.
Vào thời điểm này, không có một ngôi nhà nào trên đảo còn đứng vững.
Đại đương gia của nhóm thổ phỉ này may mắn không bị vụ nổ giết chết, lúc. này đang trốn dưới một gốc cây lớn.
Nhìn hòn đảo biến thành biển lửa, sắc mặt hắn ta cực kỳ khó coi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi không thể giấu giếm.
Hắn ta bắt đầu giết người từ năm 13 tuổi và trở thành đại đương gia của thổ phỉ hồ Dã Áp ở tuổi 27. Hắn ta được coi là người đã trải qua nhiều trận chiến, nhưng vẫn sợ hãi trước phương thức tấn công của đội an ninh.
Kẻ thù thậm chí còn không đặt chân lên đảo mà chỉ cử hai con chim lớn bay vòng quanh bầu trời vài lần, thế là sào huyệt kiên cố bao lâu nay của chúng bị san phẳng.
Đây là một phương pháp chiến đấu mà hắn ta chưa từng thấy trước đây.
Đại đương gia đang nheo mắt nhìn chiếc phi thuyền trên bầu trời thì một tiếng nổ lớn đột nhiên truyền đến từ hướng tường thành.
Đại đương gia vội vã nhìn sang, thoáng nhìn đã thấy tường thành bị sập! Hắn ta ngay lập tức nhận ra rằng bang thổ phỉ của mình đến đây là xong đời.
Nghĩ đến đây, đại đương gia lập tức đưa theo mấy thuộc hạ thân cận còn sống sót lao ra bến tàu, lên chiếc thuyền đánh cá đã chuẩn bị sẵn và chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng thuyền đánh cá vừa rời bờ, đi được chưa đầy hai mươi thước thì thấy một chiếc ca nô đang lao nhanh về phía mình.
Chiếc ca nô vòng quanh thuyền đánh cá nhiều lần rồi dừng lại trên hồ tại một điểm cách thuyền đánh cá hơn chục mét.
Sau đó, nhiều mũi tên nỏ hạng nặng bay ra, trực tiếp bắn nát một bên mạn thuyền.
Đại đương gia và thuộc hạ bị chìm xuống hồ cùng với chiếc thuyền đánh cá.
Đại đương gia giỏi bơi lội, nhanh chóng nổi lên, nhưng vừa ló đầu ra, một ngọn giáo đã kề vào cổ hắn ta: “Cấm nhúc nhích, nếu dám cử động ta sẽ giết ngươi!”
Đại đương gia vừa đạp nước, vừa suy nghĩ thật nhanh.
Tuy không biết kẻ địch là ai, nhưng hắn ta biết nếu rơi vào tay kẻ địch, khả năng cao là sống không bằng chết.
Nghĩ tới đây, đại đương gia đột nhiên chìm xuống, muốn lặn xuống nước bơi trở lại đảo.
Đáng tiếc cây giáo còn nhanh hơn hắn!
Ngay khi hắn vừa chìm xuống nước, ngọn giáo đâm vào cổ hắn không chút do dự.
Thi thể của đại đương gia trôi nổi trên hồ.
Cùng lúc đó, hai chiếc phi thuyền quay lại bổ sung bom và dầu hỏa rồi lại quay lại đảo.
Những điều chưa biết luôn khiến người ta sợ hãi, mặc dù băng thổ phỉ hồ Dã Áp có rất nhiều kẻ liều mạng nhưng chúng thực sự sợ hãi khi đối mặt với cuộc tấn công của phi thuyền.
Nhìn thấy phi thuyền càng ngày càng gần, nhiều tên thổ phỉ ném vũ khí xuống, quỳ xuống bãi đất trống, cúi đầu đầu hàng.
Tuy nhiên, Khánh Mộ Lam đã ra lệnh không chấp nhận đầu hàng nên phi thuyền hoàn toàn phớt lờ bọn thổ phỉ đầu hàng và trực tiếp bắt đầu đợt ném bom thứ hai.
Khi đợt ném bom thứ hai kết thúc, ít nhất một nửa số thổ phỉ trên đảo đã bị tiêu diệt, phần lớn những kẻ sống sót đều bị thương và trốn trong các góc để giữ tính mạng.
"Tiểu thư, đợt ném bom thứ hai đã kết thúc, tiếp theo chúng ta nên tấn công hay tiếp tục ném bom?" A Mai hỏi Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam không trả lời mà hỏi: “Trên đảo còn có bao nhiêu tên thổ phỉ còn sống?”
"Tôi nghe các anh em trên phi thuyền nói rằng có lẽ còn lại một hoặc hai trăm tên”, A Mai trả lời: "Nhưng phần lớn đều bị thương, phân tán và ẩn nấp sau một số công sự khó đánh bom hơn”.
"Ra là vậy... Khánh Mộ Lam trầm ngâm một chút: "Vậy lại cho phi thuyền ném bom lần nữa, nhưng lần này chủ yếu sẽ dùng dầu hỏa ép bọn chúng từ nơi ẩn nấp chạy ra ngoài!"