Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Kim Phi nhìn chằm chằm vào đám người bên dưới đài: "Ông đây cảnh cáo. các ngươi trước, nếu có người giở trờ bằng mặt không bằng lòng với Từ đại nhân thì ông đây sẽ trực tiếp đánh gãy chân của hắn và ném về làm ruộng!"

Từ Cương đoán được rằng Kim Phi sẽ giúp đỡ ông ta, nhưng không ngờ Kim Phi lại nói chuyện thẳng thắn như thế, thậm chí có hơi thô lỗ.

Nhưng vẻ mặt của các trưởng xưởng và những người phụ trách bên dưới đài đều bình tĩnh, rõ ràng đã quen với việc này rồi.

Sau đó, Kim Phi nhấn mạnh một số hạng mục công việc trọng điểm cần chú ý, và kết thúc cuộc họp vào lúc chập tối.

Buổi sáng hôm sau, Kim Phi dẫn đám người công chúa Lộ Khiết và Nhuận Nương ngồi thuyền lầu rời khỏi Đông Hải, lao đến thành Du Quan.

Càng đi về phía bắc thì thời tiết càng lạnh, ngay cả Bắc Thiên Tâm có thể chống chọi được với cái lạnh cũng không còn đi câu cá trên boong tàu nữa.


Lưu Thiết đã biết rằng Kim Phi sắp đến, đã đợi ở bến tàu từ lâu rồi, khi thuyền lầu của Kim Phi cập bến thì lông mày của Lưu Thiết đã phủ một lớp sương trắng.

Kim Phi còn chưa kịp xuống thuyền thì Lưu Thiết đã chạy đến trên thuyền trước, chạy đến đứng trước mặt Kim Phi, sau đó giơ tay chào Kim Phi theo nghi thức quân đội: "Tiên sinh!"

"Thiết Tử cai"

Kim Phi tiến lên và ôm lấy Lưu Thiết một chút, vỗ mạnh vào lưng của đối phương: "Vất vả rồi!"

Đám người Lưu Thiết, Trương Lương và Thiết Ngưu đã đi theo Kim Phi từ trước khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, vẫn đi theo cho đến bây giờ, chắc chắn là nhân vật kỳ cựu.

Sức mạnh quân sự của bọn họ không bằng Bắc Thiên Tâm, sách lược cũng không bằng các mưu sĩ của các nhà làm quan phái ra, nhưng bọn họ lại là nhóm người được Kim Phi tin tưởng và coi trọng nhất.

Lưu Thiết và Trương Lương cũng không phụ sự tin tưởng của Kim Phi, cho dù Kim Phi giao cho họ nhiệm vụ gì thì bọn họ cũng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.

Lúc trước, khi xưởng dệt mới được thành lập, thổ phỉ ở vùng lãnh thổ của Kim Xuyên vẫn còn chưa bị tiêu diệt, Kim Phi bảo Lưu Thiết dẫn đầu đội giao hàng, Lưu Thiết cũng đi, còn suýt nữa chết trong tay thổ phỉ.

Sau khi trận chiến ở thành Du Quan kết thúc, Kim Phi lại yêu cầu anh ta đến canh giữ ở thành Du Quan, Lưu Thiết ở lại nơi lạnh khủng khiếp, không có gì để giải trí này mà không nói một lời nào, từ đầu đến cuối cũng không oán trách một câu.

Có thể không quen với khí hậu của phía Bắc, trên mặt và tay của Lưu Thiết đều bị nứt nẻ, tóc cũng bị gió thổi có hơi lộn xộn, mặc dù nhìn hơi thảm hại, nhưng càng dũng mãnh hơn trước kia nhiều.


“Thiết Tử ca!”

Đám người Tả Phi Phi và Nhuận Nương cũng đi ra khỏi ca-bin, vừa cười vừa chào hỏi Lưu Thiết.

“Khánh trưởng xưởng, Nhuận Nương phu nhân, Thiên Tâm phu nhân, Thiết Chùy huynh đệ..."

Đột nhiên nhìn thấy nhiều người quen như vậy, Lưu Thiết cũng rất vui mừng, đáp lại từng người một, nhưng khi đến lượt công chúa Lộ Khiết thì Lưu Thiết lại sững sờ một chút, rồi mới không để ý đến đối phương, hô lên: "Bên ngoài lạnh lắm, mọi người đừng ở trên boong tàu hóng gió nữa, xuống thuyền và vào nhà nói chuyện đi!"

Nói xong, anh ta nghiêng người sang một bên làm động tác mời, để Kim Phi đi trước.

Kim Phi gật đầu, xuống thuyền trước.

Đám người Tả Phi Phi cũng đi theo phía sau.


Nhuận Nương cũng mềm lòng như Quan Hạ Nhị, khi phát hiện Lưu Thiết không để ý đến công chúa Lộ Khiết thì bước tới, nắm lấy cánh tay của công chúa

Lộ Khiết: "Lộ Khiết, muội đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ là Thiết Tử ca không nhận ra muội thôi!"

"Ừ” Công chúa Lộ Khiết mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng cô ta biết rõ, Lưu Thiết không thể nào không nhận ra cô ta, chỉ là không muốn chào hỏi cô ta mà thôi.

Nhưng trước khi đến đây, công chúa Lộ Khiết đã chuẩn bị tâm lý rồi, nên cũng không quá thất vọng, cô ta đi xuống thuyền lầu theo đội ngũ, đi dọc theo

tường thành bước vào một căn phòng rộng có rèm dày.

Vén rèm ra, một luồng khí nóng phả vào mặt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận