Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Ngoài nhà gió lạnh gào thét, lạnh đến nỗi khiến cho lỗ tai người ta tê dại, mặc dù đã được bao bọc trong quần áo, nhưng gió lạnh vẫn thổi vào người một cái, giống như muốn đóng băng xương máu của họ.

Nhưng khi bọn họ bước vào căn phòng này, giống như đột nhiên đi từ mùa đông đến xuân, mấy nhân viên hộ tống trong phòng đều mặc trang phục của mùa xuân và mùa thu, quần áo dày đều treo ở bên cạnh.

“Thiết Tử ca, sao căn phòng này ấm áp thế?" Tả Phi Phi tò mò hỏi.

"Bởi vì cái này!" Lưu Thiết mỉm cười chỉ sang một bên.

Mọi người quay lại nhìn và phát hiện ra một thứ tương tự như hàng rào được đặt dựa vào bức tường cách đó không xa, chẳng qua là hàng rào đó được là làm bằng ống sắt, hai đầu cũng nối liền với ống sắt, dọc theo vách tường kéo dài ra

ngoài hơn mười mét, lại xuất hiện một hàng rào ống sắt khác.

"Đây là cái gì?" Tả Phi Phi tiến lên, ngồi xổm ở trước hàng rào sắt, tò mò đánh giá từ trên xuống dưới.


"Tiên sinh nói nó gọi là bộ tản nhiệt." Lưu Thiết đáp: "Chính là nhờ có nó mà trong phòng mới ấm áp như vậy."

"Trong phòng ấm áp như vậy là vì có nó ư?" Tả Phi Phi càng tò mò hơn: "Tại sao?"

“Chạm vào sẽ biết,' Lưu Thiết mỉm cười trả lời.

Tả Phi Phi nghe thấy vậy thì đưa tay ra chạm vào bộ tản nhiệt một chút, rồi mới mở to mắt: "Nó là nóng!"

“Nóng ư?"

Đám người Bắc Thiên Tâm và Nhuận Nương cũng tập trung qua đó, đều tò mò đưa tay ra sờ lên bộ tản nhiệt.

Ngay cả công chúa Lộ Khiết cũng không thể nhịn được mà đi lên theo, nhưng cô ta không chen lấn vào để chạm vào bộ tản nhiệt, mà là chạm vào


mảng hơi nóng nối tiếp với bộ tản nhiệt.

"Đúng là nóng thật!" Nhuận Nương hỏi: "Đương gia, trời lạnh như thế, không phải sắt cũng phải lạnh như băng ư, sao có thể nóng như vậy được chứ?”

Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Kim Phi.

"Bởi vì chúng là những ống dẫn nước rỗng, nước ở bên trong là nước ấm." Kim Phi mỉm cười giải thích.

"Đây là ống dẫn nước ư?"

Nhuận Nương áp tai vào bộ tản nhiệt, cẩn thận lắng nghe, đúng là nghe được tiếng nước chảy.

"Tiên sinh, nước ấm này đến từ đâu?" Tả Phi Phi hỏi.

"Một phần là nước ấm được đun bằng lượng nhiệt thừa của lò gạch, còn một phần là nước được đun bởi nồi hơi." Kim Phi trả lời.

"Thứ này có ích quá,' Tả Phi Phi cảm khái một tiếng, rồi mới nói với vẻ oán hận: "Tiên sinh, sao ngài không lắp cái này cho núi Thiết Quán của chúng ta chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận