Nói xong anh ta còn đấm vào ngực Thiết Chùy một cái.
Vừa rồi, bọn họ đang làm nhiệm vụ trên tường thành phía bắc, Kim Phi ngồi thuyền lầu đến từ phía đông, vừa rồi bọn họ không nhìn thấy.
"Mới vừa đến." Thiết Chùy cũng trả lại cho đối phương một quyền: “Phùng Thế Bảo, mới mấy tháng không gặp, thằng nhóc ngươi sao lại thô ráp thế này?”
“Gió ở thành Du Quan giống như dao nhỏ, ngươi ở lại đây mấy tháng, đảm bảo. cũng có thể giống như ông đây!"
Nhân viên hộ tống ôm Thiết Chùy và hỏi: "Sao thằng nhóc ngươi lại đến đây?"
"Ông đây là cận vệ của tiên sinh, ngươi nói xem sao ông đây lại ở đây?" Thiết Chùy liếc mắt sang và hỏi.
"Tiên sinh cũng đến đây ư?" Cuối cùng nhân viên hộ tống cũng tỉnh táo lại, nhìn về phía sau Thiết Chùy.
Nhân viên hộ tống này hơi thấp, vừa rồi lại bị cận vệ ngăn cản, nên anh ta không nhìn thấy Kim Phi.
Lúc này, cận vệ tránh sang một bên một chút, lúc anh ta quay đầu lại nhìn qua thì đúng lúc nhìn thấy Kim Phi đang mỉm cười với mình, và Lưu Thiết đen mặt nghiêm túc đứng ở bên cạnh Kim Phi.
Nhân viên hộ tống nhanh chóng buông Thiết Chùy ra, đứng thẳng lưng, giơ tay chào Kim Phi theo nghi thức quân đội: "Tiên sinh!"
"Phùng đại ca, đã lâu không gặp!" Kim Phi mỉm cười và đáp lại bằng một cái chào theo nghỉ thức quân đội.
Nhân viên hộ tống này đã gia nhập tiêu cục ngay sau khi thành lập không lâu, từng làm bảo vệ ở cửa phòng thí nghiệm của Kim Phi, coi như là người quen cũ của Kim Phi, sau này khi Lưu Thiết ra ngoài chinh chiến, anh ta vẫn đi theo Lưu Thiết.
Đáng tiếc anh ta chưa từng học chữ, hơn nữa hơi ham mê sắc đẹp, có hai lần đi đến thanh lâu để thân mật trong giờ nghỉ ngơi, không quay về doanh trại kịp thời, bị ghi hai lỗi lớn, Lưu Thiết muốn cất nhắc anh ta thì cũng không có cách nào.
Cùng một nhóm nhân viên hộ tống, chỉ cần có thể viết tên của mình ra được thì trên cơ bản đều là trung đội trưởng, chỉ có anh ta là tiểu đội trưởng, hơn nữa còn là phó.
Theo lời của Lưu Thiết thì chính là vô dụng.
Trong mắt những nhân viên hộ tống bình thường và dân chúng, Kim Phi chính là một nhân vật ngồi tít trên cao, bình thường khi trò chuyện phiếm, nhân viên hộ tống này đã nói rằng mình quen biết Kim Phi không chỉ một lần, nhưng những binh lính mới cũng không tin, cho rằng anh ta đang khoác lác.
Bây giờ Kim Phi chủ động chào hỏi anh ta, còn gọi anh ta là Phùng đại ca, trong lòng nhân viên hộ tống vừa cảm động vừa không nhịn được hơi hả hê.
Nếu không phải Kim Phi còn đang ở trước mặt, anh ta chắc chắn sẽ quay đầu lại nhìn biểu cảm trên mặt của những binh lính mới này.
Nhân viên hộ tống biết rằng lúc này anh ta nên giữ bình tĩnh, nhưng giống như có ai đó đang kéo khóe miệng của anh ta ra, dù cố gắng thế nào cũng không thể kìm nén được.
Ngay khi nhân viên hộ tống sắp cười lên thì Lưu Thiết mở miệng.
“Ông đây đã nói rất nhiều lần rồi, sau khi tan ca, phải trả vũ khí và áo giáp vào. nhà kho trước, các người bị điếc à?”
Lưu Thiết chỉ vào vũ khí dựa trên tường và chiếc mũ giáp được đặt tùy ý trên bàn, sắc mặt của anh ta tối sâm đến mức gần như nhỏ nước ra được: "Cút ra ngoài cho ông đây, chạy vòng quanh sàn đấu võ mười vòng!”
"Vâng!"
Các nhân viên hộ tống tỏ vẻ đau khổ đội mũ giáp lên, cầm lấy vũ khí dựng thẳng ở bên cạnh tường và đi ra ngoài chạy vòng quanh.
Lưu Thiết quay đầu lại, vẻ mặt có hơi xấu hổ.
Bình thường Kim Phi đối xử với người khác rất hiền hòa, nhưng y có yêu cầu rất cao về kỷ luật quân đội, vừa rồi nhóm nhân viên hộ tống này đã tùy tiện thả vũ khí và mũ giáp, đã vi phạm kỷ luật quân đội rồi.
Nếu như không có nhóm Kim Phi ở bên cạnh, vừa rồi Lưu Thiết sẽ tiến lên đá bọn họ.
Kho vũ khí ở ngay bên cạnh, chỉ đi mấy bước chân là đến rồi, nhưng những tên này lại lười biếng, không đi trả vũ khí và áo giáp trước mà lại chạy đến đây để giữ ấm.
'Tệ hơn nữa là còn bị Kim Phi gặp được.
Những người không biết còn cho rằng Lưu Thiết đang bành trướng, cảm thấy thành Du Quan là nơi núi cao, hoàng đế ở xa, cho phép mình buông thả, không coi trọng kỷ luật quân đội đó.
Nhưng Lưu Thiết cũng không giải thích được.
Cũng may là phụ tá của anh ta phản ứng nhanh, chủ động chuyển đề tài:
“Tiên sinh, nơi này ngay cả chỗ ngồi cũng không có, chúng ta đến phòng họp để nói chuyện nhé?”