Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Những người dân du mục của liên minh bộ lạc nhỏ cũng là những con chim sợ cành cong không có nhà, họ không dám có kỳ vọng quá cao với thành Du Quan, nhiều dân du mục thậm chí còn tin rằng họ sẽ bị bắt để làm nô lệ.

Sau khi đến thành Du Quan, đa số những người tị nạn đều luôn rất thận trọng, nhân viên hộ tống bảo họ làm gì, họ đều làm nấy.

Nhân viên hộ tống chịu trách nhiệm sắp xếp cho dân du mục cũng được Kim Phi dẫn từ Đông Hải sang, kinh nghiệm rất nhiều, cộng thêm sự phối hợp của dân du mục, chẳng mấy chốc đã phân xong nhà cửa, sau đó dẫn dân du mục đến nhà ăn nhận cháo.

Quá trình phát cháo từ thiện cũng giống bên Đông Hải, cho dù là nam nữ hay già trẻ, mỗi người chỉ nhận được một bát cháo cá muối.

Ăn xong bữa tối thì trời cũng đã tối, các nhân viên hộ tống dẫn dân du mục về chỗ ở, mỗi ký túc xá chọn ra một ký túc xá trưởng, bảo họ ban đêm chú ý thông gió, sau đó các nhân viên hộ tống rời đi.

Khi các nhân viên hộ tống ở đó, những người dân du mục không dám nói linh tinh, các nhân viên hộ tống vừa rời đi, người dân du mục đã nhịn cả một buổi chiều bỗng chốc bắt đầu ba hoa với nhau.


“Ta còn tưởng công chúa điện hạ bảo chúng ta làm nô lệ cho người Đại Khang chứ, không ngờ lại đúng như Sương Nhi nói, chỉ để chúng ta làm công, không phải bảo chúng ta đến làm nô lệ, mấy người Đại Khang đó đi thật rồi, không xiầng xích chúng ta lại”.

“Công chúa điện hạ đã gạt chúng ta bao giờ chưa?” “A nương, cháo tối nay ngon quá”.

“Trên đường đi Sương Nhi cô nương đã nói với ta rằng đây là cháo cá muối, được làm từ cá lớn đánh bắt ngoài biển, đương nhiên là ngon rồi”.

“Nếu ngày nào cũng có thể ăn cháo như vậy thì tốt quá”.

“Mọi người đừng vội mừng, trên đời này không có việc tốt gì ở không mà được hưởng cả, hôm nay người Đại Khang đối xử tốt với chúng ta nhưng không biết ngày mai sẽ bắt chúng ta làm gì?”

“Mọi người đừng nói nữa, mau đi ngủ đi”.

Xưởng dệt thành Du Quan chủ yếu là dân du mục, dĩ nhiên xưởng trưởng là công chúa Lộ Khiết.

Mấy ngày tiếp theo, công chúa Lộ Khiết ở lại ngoài thành, phụ trách công việc của xưởng dệt.

Bất kể xuất phát điểm của Kim Phi là gì, ở thời đại này, điều kiện mà Kim Phi cung cấp cho những dân du mục chắc chắn có thể được coi là đầy sự chân thành.


Liên minh bộ lạc nhỏ vốn đã là những người vô gia cư, bây giờ khó khăn lắm mới có người sẵn sàng giữ họ lại, không chỉ cung cấp chỗ ăn và chỗ ở, xưởng còn mở trường học để cho con cái của họ được đi học miễn phí, dân du mục không có lý do gì không hợp tác.

Hơn nữa được Tả Phi Phi hướng dẫn, xưởng dệt nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

Cho đến khi nhóm công nhân đầu tiên bắt đầu đi làm, cuối cùng công chúa Lộ Khiết mới dành thời gian quay về tìm Kim Phi báo cáo.

Lúc đó Kim Phi đang ở trong phòng sách viết cái gì đó, công chúa Lộ Khiết vừa bước vào thì lập tức quỳ xuống với Kim Phi: “Lộ Khiết thay mặt tộc của mình cảm ơn tiên sinh”.

“Nàng còn đang có thai, quỳ gì chứ?”

Kim Phi bước đến đỡ công chúa Lộ Khiết dậy: “Đã sắp xếp ổn thỏa bên xưởng rồi à?”

“Đã xong rồi, hôm qua cũng bắt đầu làm việc”.


Công chúa Lộ Khiết cúi đầu xuống nói: “Lúc đầu đã đồng ý với tiên sinh cung cấp lông cừu cho xưởng dệt, nhưng bây giờ...”

Theo thỏa thuận, Kim Phi cung cấp xưởng và máy móc cho xưởng dệt, còn lông cừu và công nhân thì do liên minh bộ lạc nhỏ cung cấp, kết quả là hiện giờ đã có các xưởng và máy móc của Kim Phi, nhưng liên minh bộ lạc nhỏ lại đánh mất địa bà và cừu, bò, không thể cung cấp lông cừu cho xưởng dệt.

Từ góc độ hiệp ước, công chúa Lộ Khiết đã vi phạm hiệp ước.

“Ta vừa định nói chuyện này với nàng”, Kim Phi kéo công chúa Lộ Khiết đến ngồi cạnh bếp lò: “Dựa vào nguồn dự trữ lông cừu hiện tại của chúng ta, e rằng không thể duy trì được quá lâu, nên ta quyết định tạm thời không mở rộng xưởng dệt.

Theo kế hoạch, hiện giờ xưởng dệt và ký túc xá đều mới xây được một nửa, cũng chỉ mới đưa đến đó một nửa số máy dệt, nửa còn lại vẫn ở Kim Xuyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận