“Quả nhãn chín vào tháng sáu, tháng bảy, khi ấy cùi nhãn sẽ dày hơn, còn đây là quả nhãn khô, được luộc sơ rồi phơi nắng cho khô hết nước, cho nên cùi quả mới mỏng đi như thế này.”
Lạc Lan giải thích: “Tướng quân Trịnh, ngài ăn thử xem, quả này có vị cũng ngon lắm.”
Trịnh Trì Viễn nghe thế thì bóc một quả nhãn ra, cho vào miệng nhai, sau đó anh ta gật đầu: “Thứ quả này đúng là rất ngọt...”
“Quả nhãn sau khi được gia công thành quả khô thì có thể để được rất lâu, trước kia ta có thu mua một ít, trước khi về thì tướng quân Trịnh mang vài túi lên thuyền cho các huynh đệ thủy sư nếm thử.”
“Vậy thì ta không khách khí nhé!” Trịnh Trì Viễn cười, nói: “Ở trên thuyền một, hai tháng, ngày nào cũng ăn không phải cá thì là rong biển, các huynh đệ trên tàu thèm mấy món khác lắm rồi.”
“Thế mà tướng quân Trịnh ngài không nói sớm/ Lạc Lan giả vờ giận lườm Trịnh Trì Viễn một cái: “Ngoài quả nhãn ra, bọn ta còn thu mua các loại quả khô khác, ngài mang mỗi loại một chút cho các huynh đệ đi, thích ăn cái gì thì để lần sau mang nhiều hơn thứ đó lên thuyền.”
“Vậy thì cảm ơn cô nương rất nhiều.”
“Chúng ta đều là người một nhà, nói cảm ơn thì khách khí quá, chẳng phải tướng quân Trịnh lần trước ngài còn tặng cho bọn ta rất nhiều cá biển sao?” Lạc Lan lại giả vờ tức giận nói.
“Bọn ta lênh đênh trên biển cả ngày, quăng cái lưới là vớt được một đống cá, ăn cũng không hết, mấy thứ đó có đáng là bao đâu!” Trịnh Trì Viễn xua tay.
“Ở biển thì không đáng là bao, nhưng trên đất liền thì rất đáng giá!” Lạc Lan nói: “Hơn nữa này đâu phải là chuyện tiền nong gì, đây là tình nghĩa giữa thương hội Kim Xuyên và thủy quân Đông Hải mài!”
“Ha ha ha, nếu cô nương Lạc Lan nói thế thì ta thật sự không khách khí nữa!” Trịnh Trì Viễn lại bóc một quả nhãn ra cho vào miệng: “Cái khác không nói, chứ riêng sản vật thì nước K quả thật là phong phú!”
“Thật ra cây nhãn không phải là thứ đặc sản chỉ nước K có, nghe nói Lĩnh Nam của Đại Khang chúng ta và Nam Triệu ở biên giới Tây Nam cũng đều có thứ này.” Lạc Lan giải thích: “Có lần ta nói chuyện phiếm với Châu Nhi, cô ấy nói trong cung từng có thứ này rồi.”
“Có một lần nói chuyện với tiên sinh, tiên sinh nói sau này khi đã bình được được Trung Nguyên và Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên xung quanh, ngài ấy còn muốn bình định mấy địa phương như Nam Triệu, Lĩnh Nam nữa, lúc ấy ta còn nghĩ, Nam Triệu, Lĩnh Nam đều là nơi hoang sơ, mất công bình định mấy cái nơi khỉ ho cò gáy đó có tác dụng gì cơ chứ?”
Trịnh Trì Viễn cảm thán: “Giờ ngẫm lại, ta quả thật quá thiển cận, Lĩnh Nam đâu phải nơi khỉ ho cò gáy gì, chỗ đó quả là đất lành!”
“Phía nam ấm áp, hoa màu phát triển vừa khỏe vừa nhanh!”
“Nói đến cái này, nghe nói hạt thóc ở đó có thể một năm trồng ba vụ, là thật phải không?”
“Đúng vậy/' Lạc Lan gật đầu. “Chẳng trách tiên sinh muốn đánh chiếm Lĩnh Nam” Trịnh Trì Viễn giật mình
hiểu ra, anh ta gật đầu: “Nếu Lĩnh Nam có thể gieo ba vụ lúa nước L, thì Đại Khang chúng ta có thể không bao giờ thiếu lương thực nữa rồi!”
“Không chỉ riêng lương thực, mà còn cả cây bông nữa.” Lạc Lan nói: “Trịnh tướng quân, bông vải rất đáng quý, vừa nhẹ nhàng lại vừa ấm áp, nhưng nước K có khí hậu ấm áp, cho nên bọn họ không cần bông, chỉ lấy hạt giống thôi, bông sợi đều cho vào làm củi hết!”
“Đại Khang chúng ta mỗi ngày đều có người chết cóng, vậy mà họ lại dùng. thứ ấm áp như thế làm củi đốt, thật quá phí phạm!” Trịnh Trì Viễn nghe thế thì đau đớn vỗ đùi cái đét: “Thế thì chúng ta có thể thu mua của bọn họ không?”
“Ta cũng có ý này, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là mang hạt giống lúa và bông về trước, còn chuyện sợi bông thì cần chờ sau khi giải quyết chuyện này, ta lại nghĩ cách xem sao.”
Lạc Lan thở dài, sau đó nói: “Đúng rồi tướng quân Trịnh, hôm nay ngài đến đây là có chuyện gì sao?”
“Chẳng qua là Lão Mã về rồi, ta ở trên thuyền rảnh rỗi, nên lên bờ thăm mọi người thôi.” Trịnh Trì Viễn trả lời.
“Sao tướng quân Trịnh ngài lại gặp được Mã đại ca vậy?” Lạc Lan sửng sốt.
“Cô nương Lạc Lan, Kim tiên sinh đưa cho ta một bức thư muốn gửi cho. tướng quân Trịnh, ta nghĩ về bằng đường biển thì gần hơn là đi đường núi, cho nên ta cho đỗ phi thuyền trên thuyền tướng quân Trịnh luôn.” Mã Văn Húc giải thích.
“Thì ra là vậy," Lạc Lan giật mình
Cô ấy còn nghĩ là hai người họ trùng hợp gặp được nhau, thì ra là đi cùng nhau từ đầu đến đây.
Để che dấu phi thuyền, nhóm người Lạc Lan mỗi lần đến đều đáp phi thuyền trên ngọn núi, rồi từ núi trèo xuống, một chuyến đi phải mất một ngày.
Hạm đội thủy quân tuy neo ngoài biển đến mấy chục hải lý, nhưng thủy quân có ca nô, phi còn nhanh hơn ngựa chiến, cho nên trở về nhanh hơn đi đường núi rất nhiều.
Phiền phức duy nhất chỉ là tới bờ biển thì cần tránh để người thấy.
May mà đường ven biển nước K rất dài, không khó để tìm ra một địa phương vắng vẻ.
“Lão Mã, ngươi quay về Kim Xuyên có gặp được tiên sinh không?” Lão Uông hỏi.
“Có, nhưng không phải ở Đông Hải, mà là ở thành Du Quan.” Mã Văn Húc trả lời.
“Thành Du Quan à?”
Trịnh Trì Viễn ngạc nhiên vô cùng: “Tiên sinh đi thành Du Quan làm gì? Hay bọn Đông Man chết tiệt lại đánh thành Du Quan nữa rồi?”