Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Không phải, hình như tiên sinh đi thành Du Quan bố trí liên minh các bộ lạc. nhỏ của Đông Man”

Mã Văn Húc thuật lại tin tức mình nghe được ở thành Du Quan.

“Tiên sinh để ý đến đám người Đông Man đó làm gì, để bọn chúng chết đói chết rét cho rồi!”

Là một cựu binh, Lão Uông không hiểu cách làm của Kim Phi, cảm thấy Đông Man là kẻ địch, phải để bọn chúng đói chết mới phải.

“Lão Uông, cái nhìn của tiên sinh không phải là thứ mà chúng ta có thể hiểu được, cũng đừng nghỉ ngờ quyết định của tiên sinh!”

Lạc Lan phản bác nói: “Nếu tiên sinh là kiểu người chỉ biết nghĩ cho mình thì sẽ có chúng ta ngày hôm nay sao?”

“Ta không dám nghỉ ngờ quyết định của tiên sinh, nhưng cảm thấy Xuyên Thục chúng ta còn có người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sao tiên sinh lại phải bỏ tiền đi cứu những người Đông Man đó!” Lão Uông nói thầm nói.

“Vậy đó cũng là chuyện tiên sinh đã suy xét rồi,” Lạc Lan nói: “Ta đi theo tiên sinh bao nhiêu năm như vậy, một tay tiên sinh thành lập thương hội Kim Xuyên, đã thực hiện hết mối làm ăn này đến mối làm ăn khác, có bao giờ tiên sinh làm ăn thua lỗ không? Ta tin tưởng tiên sinh làm như vậy là có lý do để y phải làm như vậy!”


“Đội trưởng, Lạc Lan cô nương nói có lý," Mã Văn Húc nói: “Ta đi ngang qua Đông Hải để bổ sung nhiên liệu và vật tư cho phi thuyền, mọi người có biết ở Đông Hải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lão Uông còn chưa kịp nói, Trịnh Trì Viễn đã sốt ruột h‹ chuyện gì?”

“Tiên sinh xây một tòa thành mới ở Đông Hải!” Mã Văn Húc thuật lại hạng mục mới khởi công ở Đông Hải của Kim Phi.

“Ngươi nói, tiên sinh xây dựng một quận thành mới ở Đông Hải, sau đó bố trí cho mấy trăm nghìn dân tị nạn ư2”

Trịnh Trì Viễn tỏ vẻ không thể tưởng tượng.

Đông Hải là đại bản doanh của thủy quân, sau khi Trịnh Trì Viễn nhận chức Cục quản lý hàng hải từ Kim Phi, Trịnh Trì Viễn đã chuyển địa điểm công tác từ cửa sông Hoàng Phố tới trấn Ngư Khê, như vậy để tiện xử lý công tác hàng hải.

Cho nên anh ta cực kỳ rõ ràng tình hình ở Đông Hải.


Trước khi anh ta tới, đã có mấy trăm nghìn dân tị nạn tụ tập bên ngoài trấn Ngư Khê, hơn nữa không ngừng có người mới ùa vào, lúc ấy anh ta vẫn còn cảm thông cho những dân tị nạn không nhà để về này, cũng lo lắng dân tị nạn tụ tập quá nhiều sẽ mang đến tai họa ngầm, đã từng không chỉ một lần nghĩ đến chuyện viết thư gửi Kim Phi, phản ánh vấn đề này một chút.

Đáng tiếc còn chưa kịp làm đã bị Kim Phi phái đến nước K.

Nhưng là Trịnh Trì Viễn cũng không quên chuyện này, ngược lại còn vì đến đây rồi thì không phải xử lý Cục quản lý hàng hải, ngày ngày lênh đênh trên biển không có việc gì làm, Trịnh Trì Viễn càng nghĩ lan man thì càng lo lắng.

Cục quản lý hàng hải và thủy quân đều ở Đông Hải, nếu Đông Hải xảy ra vấn đề, đại bản doanh của Trịnh Trì Viễn sế bị ảnh hưởng.

Trong thư Kim Phi bảo Mã Văn Húc mang đến cho anh ta cũng chỉ yêu cầu phối hợp hành động với Lạc Lan ở nước K, chứ không nhắc đến Đông Hải, anh ta cũng không dò hỏi Mã Văn Húc, giờ mới biết được, Kim Phi lại xây dựng một quận thành mới ở trấn Ngư Khê, còn khởi động hạng mục mới.

Chỉ là ngẫm lại, Trịnh Trì Viễn cảm thấy cảm xúc mênh mông, cũng thấy hối hận đã tự mình dẫn đội tới nước K.

“Nếu ta ở Đông Hải thì liệu quận trưởng của quận thành mới này có thể là ta không?”

Trịnh Trì Viễn không khỏi nghĩ thầm.

Lão Uông không nghĩ nhiều như Trịnh Trì Viễn, anh ta vừa ngạc nhiên trước hành động của Kim Phi vừa cảm thấy xót của: “Xây một tòa thành mới, bố trí nhiều dân chạy nạn như vậy, thế thì tốn bao nhiêu tiền chứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận