Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Hành động của đối phương đã chạm đến giới hạn của anh ta!

Mã Văn Húc đứng thẳng lưng, lạnh lùng liếc nhìn tướng quân nước K rồi xoay người rời đi.

Biến cố này quá lớn nên anh ta phải lập tức thông báo cho Lạc Lan.

Tướng quân cũng nhìn thấy ánh mắt của Mã Văn Húc, nhưng ông ta không quan tâm chút nào. Đám người này chỉ là một đoàn thương nhân khá giả, nếu muốn ông ta có thể bóp chết họ bất cứ lúc nào!

"Không hay rồi!"

Mã Văn Húc chạy đến chỗ Lạc Lan và kể cho cô ấy nghe tin tức vừa biết được.

“Những tên khốn tham lam này!”


Lạc Lan ngày thường luôn dịu dàng, vậy mà giờ cũng tức giận đến mức chửi thề sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện.

Cô ấy đã nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân khiến đối phương làm khó đoàn của mình, nhưng cô ấy không ngờ rằng đối phương lại muốn chiếm lấy chiếc thuyền lầu này!

Lạc Lan biết rằng một vấn đề như thế này khó có thể được giải quyết một cách hoà bình.

Nghĩ đến đây, Lạc Lan nhanh chóng quyết định: "Mã đại ca, trước tiên huynh hãy đi ổn định tình hình của đối phương, sau đó bố trí người đến thông báo cho lão Uông, chuẩn bị xung đột!"

"Được!" Mã Văn Húc cũng nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc và nhanh chóng đi tiến hành.

Lạc Lan quay người và đi về phía bờ biển.

Trịnh Trì Viễn trên tàu cũng nhìn thấy điều gì đó bất thường ở bến tàu, khi Lạc Lan đến bãi biển, anh ta cũng tình cờ ngồi trên xuồng cứu sinh và vào bờ.

"Lạc Lan, có chuyện gì vậy?" Trịnh Trì Viễn hỏi. "Trịnh tướng quân, có chuyện rắc rối xảy ra rồi..."

Lạc Lan nói với Trịnh Trì Viễn tin tức mà Mã Văn Húc đã hỏi được.

"Những tên khốn kiếp này lại nói chúng ta là hải tặc, muốn cướp trắng thuyền lầu của chúng ta. Bọn chúng ăn tham như vậy không sợ vỡ bụng sao!"

Lực lượng thuỷ quân của Đông Hải do Trịnh Trì Viễn một tay xây dựng, cũng là nền tảng cho tương lai của anh ta. Anh ta đã phải viết vô số đơn xin Kim Phi để có được những thuyền lầu này, vậy mà đám thổ ty nước K này lại muốn chiếm mất.


Trịnh Trì Viễn tức giận đến mức lớn tiếng chửi rủa: "Lạc Lan cô nương, đến nước này rồi cô còn chờ gì nữa! Cho chúng một bài học đi!"

"Trịnh tướng quân, đừng nóng vội!" Lạc Lan nói: "Nếu thực sự đánh nhau thì hai bên sẽ trở mặt hoàn toàn, sự tình còn chưa đến mức đói!"

"Bọn chúng đã muốn chiếm đoạt thuyền chiến của ta, ta còn ngại trở mặt với chúng sao?"

Trịnh Trì Viễn nói: "Lạc Lan cô nương, chỉ cần cô ra lệnh, ta sẽ diệt toàn bộ đám thổ ty này cho cô!"

"Ta biết các huynh đệ thuỷ quân đều rất dũng cảm, không sợ đám lính nước K này. Nhưng hiện giờ tiên sinh đã có rất nhiều kẻ thù rồi, chúng ta không kết thêm thù vẫn là tốt nhất!"

Lạc Lan nói: “Hơn nữa, cho dù thật sự phải chiến đấu, càng chuẩn bị kỹ càng thì thương vong càng nhỏ phải không?”

Trịnh Trì Viễn im lặng khi nghe điều này.

Đúng, Kim Phi đã có đủ kẻ thù rồi, trừ khi đó là trường hợp vạn bất đắc dĩ, nếu không thì không nên tạo thêm kẻ thù mới.


Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn khẽ gật đầu: "Được, ta về thuyền chuẩn bị!" "Tốt!"

Lạc Lan tiễn Trịnh Trì Viễn lên xưồng cứu sinh, lão Uông hưng phấn đi tới thông báo: "Các huynh đệ đã chuẩn bị sẵn sàng!”

“Nếu thực sự phải ra tay, mọi người nhất định phải nhanh chóng khống chế bến tàu", Lạc Lan nhìn về phía lão Uông: “Việc này chắc chắn làm được chứ?”

“Yên tâm, bọn ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" lão Uông tự tin nói.

Dù sao bọn họ cũng đang ở trên địa bàn của mình, cách đó không xa là doanh trại của quân mình, cho nên thủ lĩnh và tướng quân nước K rất tự tin và chỉ mang theo không đến ba mươi người, trong khi đội viễn chỉnh lại có nhiều người hơn và còn bí mật tấn công. Cho nên, lão Uông tự tin rằng họ có thể chiếm bến tàu ngay lập tức!

Lạc Lan gật đầu, vừa định nói chuyện, bên cạnh đột nhiên truyền đến mấy tiếng cãi vã.

Quay lại thì thấy Mã Văn Húc đang cãi nhau với tướng quân nước K.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận