Người phiên dịch nhận thấy một người binh lính tuần tra đã chú ý đến mình thì thậm chí anh ta còn không dám đi vào kho hàng của bản thân mà lập tức quay lại bến tàu.
“Triệu đại ca, sao huynh về sớm thế?” Lão Uông tò mò hỏi: "Sao huynh không mang công nhân tới đây thế?"
“Lão Uông huynh đệ, không ai dám nhận công việc của chúng ta!"
Người phiên dịch kể lại cho Lão Uông nghe những gì mình vừa gặp phải.
Mặc dù Lão Uông là một người thô lỗ nhưng cũng lập tức ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp thiếu gia!"
Lúc này Lạc Lan đã xuống thuyền và đang đứng cạnh đống ngũ cốc nói chuyện với Mã Văn Húc, chờ công nhân đến chất hàng lên thuyền, kết quả là không thấy công nhân đâu mà chỉ thấy Lão Uông và người phiên dịch.
Không kịp chào hỏi nên người phiên dịch nhanh chóng giải thích lại sự việc cho Lạc Lan nghe một lần.
Lạc Lan nghe vậy thì cau mày lại: “Hay là ta thử tăng gấp đôi tiền lương xem?”
“Có lẽ tăng cũng vậy thôi.”
Người phiên dịch lắc đầu nói: "Công nhân muốn tiếp tục sinh sống trên bến tàu thì làm gì có ai dám mạo phạm cấm quân.”
“Cũng đúng.”
Lạc Lan khẽ gật đầu.
Mặc dù trận chiến đã kết thúc, nhưng sau khi giết chết nhiều cấm quân như vậy thì mối quan hệ với cấm quân đã hoàn toàn kết thúc, bọn họ có khinh khí tàu và ca-nô nên chỉ cần chất hàng lên là họ có thể về Đại Khang ngay lập tức mà không cần để ý đến cấm quân, nhưng công nhân đều là người nước K, nếu sau này vẫn muốn làm việc ở bến tàu thì làm gì có ai dám mạo phạm cấm quân chỉ vì một chút tiền lương?”
“Thiếu gia, hay là chúng ta thử đi tìm thổ ty xem, bảo hắn phái vài người đến giúp chúng ta chất hàng lên tàu?" Mã Văn Húc đề nghị.
“Trước hết không nói đến việc thổ ty có đồng ý hay không, cho dù hắn có đồng ý thì ngươi dám dùng người do thổ ty sắp xếp sao?
Ngươi có dám để hắn lên thuyền không?"
Lạc Lan hỏi ngược lại.
“Điều này cũng đúng.” Mã Văn Húc gật đầu.
Phi thuyền ném lựu đạn từ trên xuống, khi tấn công không phân biệt là ta hay địch, nếu địch trà trộn với người của ta rồi sau khi lên thuyền lại bất ngờ xông ra thì sẽ rất rắc rối.
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Mã Văn Húc hỏi.
Bởi vì trước đó bến tàu gây khó khăn nên lúa giống thu mua được vẫn chưa được đóng gói, ngoài ra, thổ ty cũng sẽ phái người đưa đến hàng chục nghìn cân hạt bông và hàng trăm nghìn cân lúa giống, nếu không tìm được công nhân thì không ổn.
“Ta đi tìm Trịnh tướng quân trao đổi một chút.” Lạc Lan bất đắc dĩ nói.
Vất vả lắm mới thu gpm được lương thực, chắc chắn không thể uổng phí vứt đi, nếu không tìm được công nhân thì chỉ có thể để người của mình tự chất lên thuyền.
Đội viễn chỉnh chỉ có ba mươi người, lại phải canh giữ cửa bến tàu, không thể đến để chất hàng lên tàu, cách duy nhất mà Lạc Lan có thể nghĩ ra lúc này chính là yêu cầu thủy quân ra tay.
Mặc dù lần này số lượng thủy quân đến đây không nhiều, nhưng tổng số nhân sự của hạm đội là vài trăm người, có lẽ có thể điều động một bộ phận để giúp chất hàng lên thuyền.
Vốn dĩ Mã Văn Húc muốn đi cùng Lạc Lan đến tìm Trịnh Trì Viễn nhưng lại bị người phiên dịch ngăn cản.
“Triệu đại ca, còn chuyện gì nữa sao?” Mã Văn Húc hỏi.
“Không phải ngươi bảo ta đi mua bông vải sao? Vừa rồi khi ta đi tìm công nhân đã nghe ngóng một chút, ta nghe nói trong xưởng ép dầu có khá nhiều bông vải!” Người phiên dịch trả lời.
Mã Văn Húc vẫn đang nghĩ về công nhân nên không để ý nhiều đến lời của người phiên dịch, tùy tiện hỏi: “Có bao nhiêu?"
“Ta nghe nói chất đống thành mấy gian phòng.” Người phiên dịch nói.
Mã Văn Húc nghe xong thì hai mắt mở to: “Có thật không? Vì sao bọn họ lại có nhiều bông vải như vậy?”