Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Trên bến tàu vừa xảy ra một trận chiến, phe của họ đã thua nên lúc này người dân trong thành đang hoảng loạn. Lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là ở nhà, tránh phiền phức.

Nhưng giá một lượng bạc một xe bông quá hấp dẫn với chưởng quầy, ông ta sợ nếu bỏ lỡ cơ hội này, bông gòn trong kho sẽ thành một đống phế liệu mục nát.

Sau một hồi đắn đo, cuối cùng ông ta cũng đồng ý: “Được!”

“Được”, quan phiên dịch thản nhiên lấy ra năm thỏi bạc, mỗi thỏi mười lượng: “Đây là tiền đặt cọc, còn lại bọn ta sẽ thanh toán khi hàng được giao đến tận nơi”.

"Vâng! Vâng!" chưởng quầy nhanh chóng cầm lấy thỏi bạc bằng cả hai tay.

Quan phiên dịch và Mã Văn Húc nhìn lại nhà kho rồi rời khỏi tiệm bán dầu, họ được chưởng quầy tiễn ra tận cổng.

Nhìn hai người rẽ vào góc phố, chưởng quầy vội vàng chạy ra sân sau gọi một người giúp việc: “Mau đi theo xem bọn họ đi đâu?”

Bông gòn vốn là thứ không ai muốn, bây giờ đột nhiên có người đến mua, lại còn mua rất nhiều, điều đó khiến chưởng quầy không khỏi tò mò.


Chưởng quầy này rất thông minh, người giúp việc vừa rồi đang bận ép dầu trong xưởng, hai người vừa tới không thấy cậu ta. Cho nên có thể phái cậu ta đi theo bọn họ xem bọn họ đến từ gia tộc nào, mua nhiều bông gòn như vậy để làm gì?

Biết đâu ông ta lại phát hiện ra một cơ hội khác để kiếm bộn tiền?

Người giúp việc nhanh chóng gật đầu và chạy ra ngoài.

Nhưng ngay cả quân tuần tra cũng không theo kịp Mã Văn Húc chứ nói gì đến một chân chạy vặt trong tiệm bán dầu?

Gậu ta mới đi theo họ qua một con phố thì Mã Văn Húc đã phát hiện ra, sau đó Mã Văn Húc lập tức đi vào một con phố đông đúc và dễ dàng cắt đuôi cậu ta.

“Mã huynh đệ, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” quan phiên dịch hỏi: “Chúng ta có quay lại không?”

"Trong thành hẳn là có rất nhiều tiệm bán dầu, chúng ta đi những tiệm bán dầu khác xem xem!" Mã Văn Húc vẫn còn một số việc muốn làm nốt.


Vương thành hiện tại rất u ám, không những chưởng quầy của tiệm bán dầu không muốn ra ngoài mà đến cả quan phiên dịch cũng không muốn đi lang thang khắp nơi. Anh ta chỉ muốn nhanh chóng kéo hàng từ kho ra bến tàu càng sớm càng tốt, rồi ở yên trên thuyền chờ đợi.

Nhưng Mã Văn Húc lại muốn quay lại nên anh ta chỉ có thể đi theo.

Hai người phải mất gần hết thời gian trong ngày để ghé thăm tất cả các tiệm bán dầu trong vương thành. Hầu hết các tiệm bán dầu đều trực tiếp mua hạt bông về để ép dầu, nhưng có hai cửa tiệm cũng có tình trạng tương tự như cửa hàng đầu tiên. Nhà họ trồng rất nhiều bông, cho nên tự thu hoạch và để trong kho, còn hạt bông sẽ đem ép dầu dần dần. Vì vậy, trong nhà kho của họ vẫn còn một ít bông.

Tuy nhiên, điều khiến Mã Văn Húc vui mừng là có một tiệm bán dầu, vì trồng quá nhiều bông nên sau khi lấy bông về, họ không kịp thu hạt ngay mà thay vào đó họ phơi khô bông và cất giữ trong kho. Cho nên bây giờ nhà kho của họ chất đầy bông gòn.

Mua bông gòn này về, không chỉ có được hạt bông mà còn có được bông sạch.

Mã Văn Húc ngay lập tức mua tất cả bông gòn này với giá cao và bận rộn cho đến khi cổng thành sắp đóng mới quay trở lại.

Khi Mã Văn Húc rời đi, anh ta chỉ chào hỏi lão Uông và những người khác chứ không báo cáo với Lạc Lan. Lạc Lan không biết rằng anh ta đã vào thành, mãi cho đến khi có việc tới tìm Mã Văn Húc thì mới biết chuyện.

Thấy trời đã tối mà Mã Văn Húc vẫn chưa về, Lạc Lan có chút lo lắng, vừa định cử người vào thành tìm kiếm thì nhìn thấy hai người đội mũ tre, mặc áo tơi đi ra từ trong khu rừng chuối gần đó.

Hai người này đều ăn mặc như người địa phương, lão Uông và những người khác lập tức cảnh giác, chĩa nỏ nhắm vào hai người: "Ai? Dừng lại!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận