Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Trên mặt biển, một hạm đội đang vững vàng chạy trên biển.

Hạm đội gồm một hàng thuyền lầu làm chủ lực, mấy chục chiếc ca-nô tỏa ra ở hai bên thuyền lầu, một chiếc phi thuyền bay ở phía trên để cảnh báo.

Hạm đội đã rời khỏi vùng biển nước K hơn trăm dặm, đa phần công việc của các thủy thủ đã hoàn thành, nếu không gặp phải tình huống gì bất ngờ thì tiếp theo các thủy thủ chỉ cần bảo đảm cho thuyền chạy bình thường là được.

Có nhiều thủy thủ nhàn rỗi tựa mình trên lan can, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Trịnh Trì Viễn là người phụ trách hạm đội, khoang thuyền của anh ta đã được cải tạo, có một ban công nhỏ, mở cửa ban công ra là có thể nhìn thấy biển, tâm nhìn còn tốt hơn cả trên boong thuyền.

Lúc này trên ban công nhỏ đặt một chiếc bàn, trên bàn đặt bộ ấm trà, Trịnh Trì Viễn và Lạc Lan, và ba trợ thủ của Lạc Lan đang vây quanh bàn trà nhỏ.

Tâm trạng của Lạc Lan rất tốt, bởi vì chỉ cần rời khỏi nước K là nhiệm vụ của cô ấy có thể coi như đã hoàn thành một cách hoàn mỹ, tâm trạng cũng hoàn toàn được thoải mái.


Nghe thấy tiếng nói chuyện của các thủy thủ trên boong thuyền, Lạc Lan tò mò hỏi: “Trịnh tướng quân, bọn họ đang làm gì vậy?”

Trịnh Trì Viễn nhìn lướt xuống đáp: “Có lẽ là đang xem Thủy Oa bắt cá!”

“Bắt cá sao?” Lạc Lan đang định hỏi cho rõ thì nhìn thấy một thủy thủ chỉ mặc một chiếc quần ngắn, trong tay cầm một con dao găm quân dụng, từ trên ca-nô nhảy xuống biển, rất nhanh đã chìm sâu vào làn nước không thấy bóng dáng.

“Cậu bé đó không sao chứ?” Lạc Lan lo lắng hỏi.

“Không sao, đứa trẻ này tên là Thủy Oa, là đứa trẻ ngâm mình trong nước mà lớn, ta đã sống ở biển nửa đời người, còn chưa từng gặp ai có khả năng bơi lội tốt hơn nó!”

Trịnh Trì Viễn vừa pha trà, vừa giới thiệu Thủy Oa với Lạc Lan.


Lạc Lan thấy Trịnh Trì Viễn đã pha trà xong, đang định ngồi lại uống trà thì chợt nhìn thấy động tĩnh trên mặt biển.

Nước biển rất trong, ánh sáng cũng rất tốt, đại khái có thể nhìn thấy rõ được mười mấy mét, Lạc Lan nhìn thấy một thủy thủ đang chiến đấu với một con cá lớn trong nước sâu khoảng năm sáu mét.

Thủy thủ năm lấy cơ hội, đâm hai nhát dao vào cổ con cá lớn, sau đó dùng hai tay ôm chặt lấy nó, khống chế con cá lớn rồi lao lên mặt nước.

Xoạt!

Thủy thủ mang theo con cá lớn lao ra khỏi mặt nước, trên cổ con cá có hai cái lỗ to, nhưng nó vẫn chưa chết hẳn, cái đuôi ra sức quật mạnh vào người thủy thủ.

Một con cá lớn như vậy mà vùng vẫy thì sức lực rất lớn, thủy thủ suýt chút nữa tuột tay, thế là cậu bé ra tay mạnh, tay trái giữ chặt mang cá, tay phải ôm chặt thân con cá lớn, sau đó dùng đầu đập mạnh vào đầu con cá lớn.

Trên cổ con cá lớn vốn đã bị chọc thủng hai lỗ, lại bị đập thêm hai nhát nữa, sức lực vùng vẫy ngày càng yếu đi, cuối cùng cũng bất động!

Ca-nô đang đậu ở một bên lúc này mới chạy tới, các nhân viên hộ tống trên ca-nô ném một sợi dây thừng xuống.

Thủy Oa lưồn sợi dây xuyên qua mang cá, các nhân viên hộ tống kéo cá lớn lên ca-nô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận