Nghiêm khắc mà nói, tình hình ở nước K thuộc về cơ mật, anh ta không chắc liệu mình có thể nói cho Lưu Thiết biết hay không.
Lỡ như nói ra rồi Kim Phi cảm thấy mình đã tiết lộ bí mật thì sao?
Nhưng Lưu Thiết đã hỏi rồi, nếu anh ta không nói gì, nhất định sẽ đắc tội Lưu Thiết.
Tuy rằng anh ta là người trong thủy quân, nhưng Lưu Thiết là lãnh đạo cấp cao ở Xuyên Thục, hơn nữa còn là sĩ quan quân đội cấp cao, ai biết một ngày nào đó anh ta bị điều chuyển sang thủy quân thì sao? Hay sẽ được chuyển từ thủy quân sang làm việc dưới quyền Lưu Thiết?
Trước kia đi theo Trịnh Trì Viễn đến tiếp viện thành Du Quan, nhiều thủy thủ đã được điều động từ tàu chiến lên bờ để hỗ trợ thủ thành, sau đó một số được giữ lại cho đến nay.
Lúc này Kim Phi cũng vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của thủy thủ, nói: “Các ngươi giao chiến với cấm quân của nước K? Kể xem chuyện là sao!”
Trước khi giấy ra đời, văn tự được ghi chép trên thẻ tre, khắc chữ lên thẻ tre rất tốn kém, cho nên càng ít chữ càng tốt, về sau tuy rằng có trang giấy, nhưng lối văn ngôn đã được truyền thừa dưới, hơn nữa trước khi Kim Phi cải tiến kỹ thuật làm giấy thì trang giấy cũng không rẻ, cho nên Đại Khang có hai hệ thống ngôn ngữ.
Một bộ là ngôn ngữ nói được người dân bình thường sử dụng trong giao tiếp hàng ngày, chính là tiếng bạch thoại.
Bộ còn lại là ngôn ngữ viết, viết theo lối văn ngôn, mà người bình thường không thể hiểu được.
Kim Phi đã cải tiến nghề làm giấy và in ấn, đồng thời cũng tạo ra bút chì, giúp giảm đáng kể chỉ phí và tốc độ viết. Giáo dục bắt buộc và các lớp xóa mù chữ cũng đang phổ biến bộ ngôn ngữ bạch thoại, nhưng Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn trước khi gặp Kim Phi đã là người đọc sách, bọn họ đã quen viết theo thể văn ngôn trước đây.
Bức thư này không phải là văn thư trao đổi riêng tư mà là văn thư chính thức. nên hai người vẫn sử dụng thể văn ngôn.
Kim Phi có thể đọc hiểu được, nhưng dường như có chút khó khăn.
Thủy thủ đang khó xử, nghe Kim Phi nói thì như trút được gánh nặng, vội kể lại từ đầu về trận chiến.
Lưu Thiết nghe xong quay ra hỏi Kim Phi: “Thổ ty mà anh ta nói là chức quan ư?
“Thổ ty tương đương với thủ lĩnh của bộ lạc Đông Man, vừa rồi anh ta nhắc đến thổ ty có lẽ là danh hiệu lớn nhất ở nước K, tương đương với vua Đông Man, hoàng đế Đảng Hạng.” Kim Phi giải thích nói.
“Chà, Trịnh tướng quân và Lạc Lan cô nương bạo gớm, đánh cấm quân của người ta, còn bắt cả Thổ ty, ép người ta nộp mấy chục nghìn cân hạt bông và hàng trăm nghìn cân thóc!”
Trong mắt Lưu Thiết vô thức hiện lên một tia khao khát.
“Bất cứ lúc nào thì bạo lực mới mang tính quyết định” Kim Phi cũng cảm khái nói.
Từ lời kể của thủy thủ, Kim Phi có thể nghe ra, hoạch ban đầu của Lạc Lan là lấy hạt bông và lúa thông qua buôn bán, nhưng lại bị Thổ ty nhăm nhe hạm đội thuyền lầu, không thể không giao chiến, dùng vũ lực bức bách Thổ ty nước K, cuối cùng mới hoàn thành giao dịch lần này.
“Tiên sinh, lần này chúng ta không chỉ lấy được hạt giống gạo và cây bông mà còn lấy được rất nhiều bông!” Thủy thủ bổ sung nói.
Thư của Lạc Lan viết bằng văn ngôn, Kim Phi vừa đọc xong liền cảm thấy đau đầu, chỉ đọc được một nửa rồi đặt xuống, cuối cùng cũng không thấy nội dung về bông gòn.
Nghe vậy ngây ra một lúc, hỏi: “Bông ở nước K lẽ ra đã được thu hoạch từ lâu rồi phải không? Lá thư cuối cùng của Lạc Lan không phải nói rằng người dân địa phương không biết cách sử dụng bông và đã đốt bông và cành cây cùng nhau sao? Bông ở đâu ra?”
“Lấy từ xưởng ép dầu, thủy thủ giải thích nói: “Nước K trồng bông để ép lấy dầu, một số xưởng ép dầu sẽ mang quả bông non về, tách hạt ở kho hàng, một ngày trước khi chúng ta rời đi, đội trưởng Mã Văn Húc phát hiện bông ở xưởng ép dầu nên mua ngay!
Sau đó đội trưởng Mã đi hết các xưởng ép dầu trong thành, chỉ cần có bông thì đều mua về hết.”
Thủy thủ kể lại quá trình Mã Văn Húc mua bông.
“Đầu óc Lão Mã nhạy bén thật!” Kim Phi khen ngợi một tiếng, cười hỏi: “Các ngươi tổng cộng mua bao nhiêu bông?”
“Hai ba trăm xe đẩy tay thủy quân trả lúc ta đến đi thư phòng tìm tướng quân lấy thư thì Lạc Lan cô nương đang nói chuyện với tướng quân, bảo lần sau phải mang thêm mấy con thuyền, kéo thêm bông trở về...”
Nói xong có chút lo lắng nhìn Kim Phi, lo lắng Kim Phi nói anh ta nghe lén Lạc Lan nói chuyện với Trịnh Trì Viễn.
Song Kim Phi hoàn toàn không nghĩ như vậy, mà cầm thư của Lạc Lan đọc lướt mặt sau, quả nhiên thấy giao dịch với Thổ ty ở phần cuối thư.
Sau khi xem xong, Kim Phi nhịn không được kích động vỗ cái bàn: “Thật tốt quá, thật sự là quá tốt! Lạc Lan và Lão Trịnh lần này làm rất tốt!”
Lạc Lan lần này đi nước K, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ kế hoạch ban đầu, mà còn cũng đạt được thỏa thuận thương mại lâu dài với Thổ ty.
Đây là tin vui vui nhất mà Kim Phi nghe trong thời gian qua.