Dù biểu cảm của Trịnh Trì Viễn không thay đổi nhiều nhưng trong lòng cũng rất vui.
Thật ra hiện nay Trịnh Trì Viễn đã là người phụ trách thủy quân, còn là người phụ trách Cục quản lý hàng hải, dù công lao có lớn hơn đi chăng nữa, cũng rất khó để thăng chức nữa, nhưng có thể tạo ấn tượng tốt với Kim Phi thì chuyến này không vô ích rồi, sau này có vũ khí mới, thuyền chiến mới, Trịnh Trì Viễn muốn mở lời cũng dễ dàng hơn.
Xem bông vải xong, đoàn thuyền chiến đã cách bến tàu không xa nữa.
Trịnh Trì Viễn bị phụ tá gọi đi sắp xếp việc cập bến của đoàn thuyền chiến, Lão Uông cũng đi giúp.
Lạc Lan thấy Kim Phi đứng ở rìa boong tàu bèn đi đến.
“Lạc Lan cô nương, nhiệm vụ lần này đã hoạc thành rất tốt, cô cũng vất vả im Phi khen từ tận đáy lòng.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Lần này phái Lạc Lan đến nước K, quả thực là quyết định rất sáng suốt, nếu vẫn để quân viễn chinh đến đó một mình, trước hết đừng nói đến có thể đưa bao. nhiêu hạt thóc và hạt bông về, chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy.
“Ta đâu vất vả gì, nếu nói vất vả thì Mã đại ca mới là người vất vả nhất!”
Lạc Lan nói: “Khi ở nước K, ta không tiện đi xã giao, anh ta đã bận rộn tạo mối quan hệ với quan viên địa phương, đã chịu nhiều uất ức, sau này đánh nhau, anh ta và Lão Uông đại ca cũng luôn ở lại tiền tuyến, bông vải cũng là do anh ta phát hiện, sau đó liều lĩnh vào thành mua trước nguy hiểm bị người nước K bắt!
Sau này bọn ta về, anh ta lại chủ động ở lại nước K, muốn mua thêm một ít bông vải ở địa phương.
Trận chiến trước bọn ta đã giết không ít cấm quân, chắc chắn người nước L rất hận bọn ta, nhóm người Mã đại ca chỉ có mấy người, cũng không biết có gặp nguy hiểm hay không!”
“Đó là một vấn đề.” Kim Phi suy nghĩ một chút: “Như vậy đi, hiện tại đã đưa bông vải về, ta sẽ để đội viễn chinh nghỉ ngơi chỉnh đốn một lúc, sau đó nhanh chóng quay lại, như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì, nhiều người có thể phối hợp với nhau!”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Lạc Lan vui vẻ hành lễ với Kim Phi: “Ta thay Mã đại ca cảm ơn tiên sinhl”
“Cảm ơn gì chứ, đây không phải là việc ta nên làm sao?”
Kim Phi nghiêng đầu liếc nhìn Lạc Lan nói đùa: “Lạc Lan cô nương, không phải cô thích Mã đại ca rồi đó chứ?”
Không phải Kim Phi nhiều chuyện, trong bức thư gửi về lúc trước, Lạc Lan đã khen Mã Văn Húc một lượt, bây giờ lại chủ động giúp Mã Văn Húc thỉnh công, người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy.
Lạc Lan và Mã Văn Húc đều là những người có năng lực dưới quyền của Kim Phi, nếu hai người có thể ở bên nhau, Kim Phi cũng rất vui.
Lạc Lan không nghĩ rằng Kim Phi sẽ đột nhiên nói như vậy, mặt đã đỏ bừng, không chút do dự phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu, tiên sinh đừng nói bừa!”
“Không có thì thôi, cô đỏ mặt làm gì chứ?” Kim Phi vẫn muốn trêu chọc nữa, nhưng sợ Lạc Lan quá xấu hổ nên cười nói: “Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa!”
Lạc Lan đã từng dẫn đầu đội phát triển thị trường kinh thành, lần này lại dẫn đội đến nước K, chắc chắn là người đã chứng kiến những cảnh tượng lớn, vừa rồi đột nhiên bị Kim Phi trêu chọc, còn là chuyện cá nhân nên không phản ứng kịp, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Kim Phi rồi nghiêm túc nói: “Tiên sinh, ta nói cho Mã đại ca không phải vì xuất phát từ ý đồ riêng, càng không phải vì thích anh ta, mà
là thấy anh ta có năng lực, cũng rất chăm chỉ, nên...nên có công lao lớn hơni Kim Phi nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Dù y không giỏi chuyện quan trường nhưng cũng nghe ra hàm ý của Lạc Lan, thế này là cô ấy đang giúp Mã Văn Húc nói lên sự bất bình.
Cái gọi là nên có công lao lớn hơn này, không phải có nghĩa là cảm thấy địa vị của Mã Văn Húc hiện tại quá thấp, đã hạn chế anh ta phát huy tài năng sao?
Lần trước đội viễn chinh đã đưa hạt giống của bông vải và lúa nước L về, Kim Phi và Cửu công chúa đã đích thân đến bến tàu đón, ban cho họ sự vinh dự rất cao, nhưng họ có tổng cộng hơn ba mươi người, Kim Phi không quan tâm họ nhiều.
Về phần Mã Văn Húc, trước khi đọc thư của Lạc Lan, Kim Phi chỉ biết tên của anh ta, nhớ rằng lần trước anh ta đã đến thành Du Quan để đưa tin, ngoài những việc này ra, y không có ấn tượng gì nhiều.