Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Vì vậy, phần lớn bọn thổ phỉ chỉ quan tâm đến sự việc trong phạm vi vài chục dặm xung quanh, nhưng hiện tại bọn chúng có thể biết trước hành tung, rời đi trước khi đội chống thổ phỉ đến, đồng thời còn có thể dùng chiến thuật du kích để quấy rối đội trấn áp thổ phỉ sau khi họ rời đi.

Rõ ràng là ai đó đã cung cấp thông tin tình báo cho bọn thổ phỉ và thậm chí còn huấn luyện một số kiến thức quân sự cho chúng.

Về phần đó là ai thì không nói cũng biết.

“Ta nghe nói khi Trương Lương tướng quân đàn áp bọn thổ phỉ ở Xuyên Thục, tiêu cục Trấn Viễn còn không dùng hết số lương thảo tịch thu được.

Nhưng hiện tại bọn thổ phỉ đều chuyển lương thảo của chúng đi trước, khiến đội chống thổ phỉ phải nhận quân nhu tiếp viện từ Đông Hải.

Sau đó đoàn vận chuyển quân nhu lại bị lũ thổ phỉ đánh úp trên đường, đó cũng là lý do chính khiến quá trình trấn áp thổ phỉ chậm như vậy”.

Từ Cương nói tiếp: "Không phải ta chủ quan khinh địch, nhưng lũ thổ phỉ thường không thể tính toán được như vậy. Kỳ thực ta cũng nghỉ ngờ phía sau có kẻ chỉ điểm cho lũ thổ phỉ này!"


Kim Phi càng cau chặt mày lại khi nghe điều này.

Trương Lương đã nhiều lần nói rằng sào huyệt của thổ phỉ cũng giống như ổ của chuột đồng.

Chuột đồng sẽ tích trữ thức ăn vào mùa thu, bọn chúng thường tích trữ những loại lương thực tốt có thể bảo quản được lâu.

Đến mùa đông, khi người dân không thể chịu được cái đói nữa, thường sẽ đi khắp nơi tìm ổ của chuột đồng và sóc.

Chỉ cần tìm được một cái, ăn uống tiết kiệm thì một gia đình có thể sống qua được mấy bữa.

Ở thời phong kiến, chỉ phí vận chuyển bằng đường bộ rất cao. Nếu vận chuyển một trăm cân ngũ cốc đi xa trăm dặm thì binh lính và công nhân phụ trách vận chuyển trên đường đi cũng phải ăn hết mười mấy cân.

Còn nếu vận chuyển xa hơn năm trăm dặm thì một trăm cân ban đầu còn lại được ba mươi cân đã là không tồi rồi.

Khi tiêu cục Trấn Viễn trấn áp bọn thổ phỉ, những nhân viên hộ tống chỉ cần mang theo vài chiếc màn thầu để cầm cự đến khi tới được hang ổ đầu tiên của bọn thổ phỉ là sẽ không cần lo lắng về vấn đề lương thực nữa.

Cứ như vậy, họ đã thực hiện chiến lược lấy chiến tranh để nuôi chiến tranh một cách hoàn hảo.

Bây giờ Khánh Mộ Lam lại cần lương thực tiếp từ phía sau để trấn áp. thổ phỉ, điều này không chỉ làm tăng thêm chỉ phí trấn áp thổ phỉ mà còn cần một lượng lớn nhân lực để vận chuyển lương thực.

Huấn luyện binh sĩ cần có thời gian, không có quân tiếp viện, Khánh Mộ Lam chỉ có thể phái người của đội an ninh hộ tống lương thảo, điều này làm suy yếu rất nhiều hiệu quả chiến đấu của đội chống thổ phi.


“Chúng ta không chiếm được lương thực từ sào huyệt của bọn thổ phỉ, vậy từ việc đánh cường hào địa chủ chia lại ruộng đất thì sao?” Trịnh Trì Viễn hỏi.

Nếu trấn áp thổ phỉ giống như đi đào ổ chuột đồng thì đánh lũ địa chủ cường hào này mới đem lại nguồn thu nhập chính cho Kim Phi.

Thổ phỉ chỉ có thể coi là lũ tay sai của cường hào địa chủ địa phương, nhiều gia đình quý tộc giàu có có lịch sử hơn trăm năm, tài sản tích lũy của họ không phải thứ mà bọn thổ phỉ có thể so sánh được.

"Thổ phỉ đã chạy trước, vậy đương nhiên bọn cường hào địa chủ còn chạy nhanh hơn!"

Từ Cương bất lực nói: “Ta nghe nói một số tên thổ hào ở địa phương có quá nhiều lương thực, không kịp vận chuyển đi nên đã đốt kho thóc trước khi đội chống thổ phỉ đến!”

“Cái gì, bọn chúng thực sự đốt lương thực à?"

Tả Phi Phi nãy giờ chỉ ở bên cạnh lắng nghe không phát biểu ý kiến, nhưng khi nghe Từ Cương nói lũ thổ hào địa phương đốt lương thực, cô ấy không nhịn được mà lên tiếng: “Cho dù không chuyển đi được, không muốn đội chống thổ phỉ chiếm được lương thực thì đem nó phát cho dân tị nạn hoặc bán rẻ cho họ cũng được mài"

Hiện tại có không biết bao nhiêu người tị nạn đang phải nhai vỏ cây, thế mà đám địa chủ này lại đem số lương thực ăn không hết chuyển không xong của chúng đi đốt.


Điều này khiến Tả Phi Phi rất tức giận!

"Đưa lương thực cho người tị nạn. Lỡ như xưởng trưởng Khánh chiếm được khu vực đó rồi cướp lương thực từ người tị nạn thì sao?"

Từ Cương hỏi ngược lại.

Tả Phi Phi im lặng khi nghe điều này.

Trong thời kỳ phong kiến, quyền lực của giai cấp quý tộc đã ăn sâu, phần lớn quân khởi nghĩa không muốn đụng chạm đến bọn chúng.

Vì vậy, đi đến đâu, thứ đầu tiên mà quân khởi nghĩa cướp bóc không phải là địa chủ và quý tộc mà là lương thực của dân thường.

Lũ quý tộc địa phương chắc hẳn lo lắng Khánh Mộ Lam sẽ làm vậy nên thà đốt lương thực còn hơn để lại cho dân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận